Tình Đắng

Chương 229 : Một trăm vạn, bồi thường của nhà họ mạc (1)

Ngày đăng: 07:11 30/04/20


Ngay lúc vừa rồi, khi cố định xuống xe, Thẩm Diệc Minh đột nhiên nắm lấy tay cô, thành khẩn nói với cô, “Kể từ khi ông biết tin mẹ cháu qua2đời, những năm này ông già yếu đi rất nhiều, trên người cũng một đống bệnh lớn bệnh nhỏ, TV thỉnh thoảng lại phải nằm viện một đợt. An Noãn, nếu như8có một ngày cháu không còn oán hận ông như vậy nữa thì về thăm ông một chút nhé, ngày nào ông cũng nhắc tới cháu, nhìn cũng rất đáng thương.”



Đêm đó,6An Noãn mất ngủ cả đêm, cô suy nghĩ rất nhiều, trong đầu luôn hiện ra vẻ mặt bất lực của ông cụ Thẩm. Có lẽ ông đã thật sự hối hận3rồi.



Cô cũng sẽ đứng ở lập trường của ông mà nghĩ cho ông, mỗi một người làm cha làm mẹ đều rất yêu thương con mình, trước kia ba cô yêu cô5như vậy, ba cô cũng từng phản đối cô và Mạc Trọng Huy ở bên nhau. Có lẽ đó là thiên tính của người làm cha, luôn hy vọng giao phó con mình cho một người đàn ông đủ mạnh mẽ, không nỡ để con mình chịu một chút khổ cực nào.



Lúc ăn cơm với Thẩm Diệc Minh, ông đã kể rất nhiều chuyện lúc bọn họ còn bé, An Noãn nghe rồi thật sự cảm thấy lúc đó mẹ mình rất hạnh phúc. Nếu như ba cô không xuất hiện, có lẽ mẹ cô sẽ luôn hạnh phúc như thế, ông sẽ tìm một người chồng môn đăng hộ đối cho mẹ, cả đời sống không buồn không lo.



Nửa đêm, An Noãn đau bụng không chịu nổi. Cô ra ngoài rót cho mình cốc nước nóng, không ngờ lại thấy đèn trong phòng sách vẫn sáng.



Cô không nhịn được đi tới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Hứa Vĩ Thần lại vẫn đang làm việc dưới ánh đèn. “Hứa Vĩ Thần, anh điên rồi à? Không cần ngủ sao?” Anh ta ngẩng đầu liếc cô một cái, nói đùa, “An Noãn, tôi phát hiện cô vô tâm lắm, thật ra tôi đang ra sức thay cô đấy, cô biết giành được hạng mục của chính phủ có nghĩa là gì không?” An Noãn rất cảm động, cũng cảm thấy có lỗi vì ban nãy đã nổi giận với anh ta. Cô lấy lòng đưa cốc nước nóng mới rót tới trước mặt anh ta, “Mời anh uống nước.”



“Cô tự đi mà uống, bớt giả vờ đi.”



“Hứa Vĩ Thần, sao anh phải tốt với tôi như vậy? Không phải là anh muốn lấy lòng Aaron đấy chứ?”



Hứa Vĩ Thần hung hăng trưng cô một cái, sau đó tự giễu nói, “Tôi để tiện được chưa?” Hứa Vĩ Thần đối tốt với cô, sao An Noãn có thể không hiểu, chỉ là rất nhiều lúc, cô biết rõ còn hỏi, muốn làm cho quan hệ hai bên cùng đơn thuần hơn, đừng phức tạp quá thôi. “Đúng rồi, ngày mai tôi có hẹn với Thị trường và một vài lãnh đạo của chính phủ thành phố ăn cơm, cô cũng phải có mặt đấy.” An Noãn không nhịn được cười, “Hứa Vĩ Thần, anh cũng dung nhập vào đại gia đình Trung Quốc này nhanh thật đấy.”



“Tôi làm như vậy là vì ai chứ!”
Lý Hân Như rất thân mật khoác lên cánh tay An Noãn, thấp giọng nói, “Cố An tới tháng à? Có một khoảng thời gian tôi cũng giống như cô đấy, lần nào cũng rất đau, sau đó mẹ tôi tìm bác sĩ Đông y cắt cho tôi mấy thang thuốc bắc, thể là tôi không bị đau nữa. Hay là vậy đi, về tôi sẽ xin mẹ em đơn thuốc, cô cũng bốc mấy thang uống thử xem. Mẹ tôi nói rồi, cơ thể phụ nữ nhất định phải điều dưỡng tốt, nếu không sau này sẽ khó có bầu lắm.”



Lên xe, An Noãn mới phát hiện, không ngờ tài xế hôm nay lại là trợ lý Trương.



“Cô An, chào cô.” Trợ lý Trương rất tự nhiên chào hỏi cô. Nhưng An Noãn ngồi ở phía sau lại vô cùng mất tự nhiên.



Lý Hân Như vừa lên xe đã bắt đầu than phiền, “Cô An, cô nói xem có phải chồng chưa cưới của tôi rất quả đáng không? Mỗi lần tôi tới Bắc Kinh thăm anh ấy, anh ấy đều nói là rất bận, bảo trợ lý của anh ấy đi chơi với tôi. Trợ lý Trương lại là một người rất nhàm chán, cho nên tôi đã nghĩ đến cô. Không ngờ trợ lý Trương lại có số điện thoại của cô, thế là tôi liền gọi cho cô luôn.”



An Noãn chỉ đành an ủi cô ấy, “Ngài Mạc quản lý tập đoàn khổng lồ như vậy, bạn cũng đúng thôi, cổ Lý cô nên thông cảm cho anh ấy.”



“Tôi rất thông cảm cho anh ấy, cho nên tôi không khóc không ầm ĩ, chỉ là tôi quá thương anh ấy nên mới muốn trở thành người phụ nữ mạnh mẽ giống như cô. Ông nội tôi chỉ có mình tôi là cháu gái, sau này chắc chắn công ty nhà tôi cũng sẽ giao cho Huy, tôi sợ anh ấy quá vất vả, muốn có thể chia sẻ một chút sự nghiệp với anh ấy.”



“Cô Lý, cô có tấm lòng này, có lẽ ngài Mạc đã được an ủi rồi.”



Lý Hân Như dầu môi, oán giận nói, “Đáng tiếc anh ấy không đồng ý, anh ấy nói không muốn tôi quá mệt mỏi, một mình anh ấy có thể giải quyết toàn bộ sự nghiệp được.” Nghe một người phụ nữ khác nói về Mạc Trọng Huy, trong lòng An Noãn có một loại cảm giác không nói lên lời. “Cô An, tôi có thể hỏi cô một vấn đề khá riêng tư không?” An Noãn cười gật đầu.



“Cô và Aaron Johnson sống ở hai nơi, cô không sợ anh ấy sẽ thích người phụ nữ khác à?”