Tình Đắng
Chương 231 : Một trăm vạn, bồi thường của nhà họ mạc (3)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
Hắn không những không buông tay, ngược lại càng cầm chặt hơn, kéo cô đi ra ngoài, trực tiếp đến bãi đậu xe, nhét cô vào trong xe. AMạc Trọng Huy, anh điên rồi, để2tôi xuống, vợ chưa cưới của anh đang đợi anh đấy.”
An Noãn nhào qua mở khóa, Mạc Trọng Huy thuận thể ôm lấy cô.
“Anh biết em ở đấy nên anh mới tới.”
Giọng nói khàn khàn8của hắn vang vọng ở trong buồng xe đóng chặt, “Anh chỉ muốn gặp em một lần.” An Noãn dùng sức đẩy hắn ra, cô ngồi thẳng người, bình tĩnh lại. “Mạc Trọng Huy, rốt6cuộc anh muốn thế nào đây?” “Anh không quên được em.” Hắn nói từng câu từng chữ cực kỳ nghiêm túc.
An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.
“Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy lúc này nói3những lời này còn có ý nghĩa gì sao?” Hắn đột nhiên dịch lại gần cô, hai tay vững vàng nâng hai má cô, nhìn vào mắt cô, cực kỳ nghiêm túc mở miệng nhấn5mạnh từng chữ, “Không cần biết có ý nghĩa hay không, anh chỉ muốn nói với em, anh nhớ em, nhớ em đến phát điên rồi. An Noãn, chỉ cần em chịu bắt đầu lại, em có bảo anh làm gì anh cũng đều đồng ý cả.”
An Noãn kéo tay hắn ra, nhưng Mạc Trọng Huy dùng sức nâng lên, cúi người hôn lên môi cô.
An Noãn không ngờ hắn sẽ làm thật, cô ra sức lắc đầu phản kháng hắn.
Hắn nhớ cô, nhớ sắp điên rồi.
Sau nụ hôn này, hơi thở của An Noãn trở nên dồn dập, Mạc Trọng Huy thì kích động nói, “An Noãn, em vẫn có cảm giác với anh.” An Noãn hừ lạnh, “Đúng vậy, quả thật tôi vẫn có cảm giác với anh, một loại cảm giác chán ghét.”
Cô nói rồi giơ tay ra, “Nhìn thấy chưa, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Lâm Dịch Xuyên rồi.”
Mạc Trọng Huy nhìn cô một cái, sắc mặt thật sự rất tệ.
Hắn thắt dây an toàn giúp cô, xe nhanh chóng lăn bánh trên đường.
An Noãn ở trên xe gọi điện cho Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần nghe thấy cô nói đau bụng, tốt bụng bảo cô về nghỉ ngơi, tiệc xã giao một mình anh ta sẽ lo. “Noãn, thật ra thì hôm nay cô không đến cũng không sao, lãnh đạo lớn nào đó lỡ hẹn, chỉ có mấy lãnh đạo nhỏ không quyết định được tới thôi. Xem ra cái gọi là hành động ngầm không phải là nói chơi rồi.”
Hứa Vĩ Thần ở đầu bên kia hình như rất chán nản, An Noãn an ủi anh ta, “Không sao, mặc dù chúng ta không có chống lưng, nhưng chúng ta có thực lực.”
“Thực lực? Không biết có tác dụng không nữa. Noãn, tôi sợ cuối cùng thật sự giống như mọi người nói, chúng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, kết quả lại chẳng có được gì cả.” “Cho dù kết quả có thế nào, chúng ta đã cố gắng rồi, chẳng có gì phải hối tiếc cả.”
Cúp điện thoại, Mạc Trọng Huy thấp giọng hỏi cô, “Là hạng mục thư viện công cộng kia à?” An Noãn “Ừm” một tiếng đơn giản, không muốn nói nhiều, “Có lẽ anh có thể giúp được.” An Noãn hừ lạnh, “Không cần.” Mạc Trọng Huy mím môi, không tiếp tục đề tài này nữa. Đến khách sạn, Mạc Trọng Huy xuống xe mở cửa giúp cô, hắn còn muốn lên cùng An Noãn nhưng đã bị cô chặn lại.
“Mạc Trọng Huy, chấm dứt tại đây đi, chúng ta đừng có dây dưa gì với nhau nữa.”
Hắn nhìn bóng lưng cô biến mất nhưng không hề đuổi theo.
An Noãn làm tổ ở trên ghế sofa, dùng một cái chăn rất dày đắp lên bụng nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt. Không chỉ có như vậy, buổi tối không ăn cơm, cơm trưa cũng ăn ít, giờ phút này có thật sự gọi là vừa đói vừa rét. Đúng lúc này Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại tới, An Noãn không nhịn được nũng nịu với đầu bên kia, “Lão Lâm, em vừa đói vừa rét, sắp chết rồi.” “Chuyện gì thế hả? Hứa Vĩ Thần đâu? Cậu ta không chăm sóc tốt cho em à?” “Anh ấy đi tiệc xã giao rồi, một mình em ở khách sạn, em chưa ăn gì, bụng còn rất đau nữa.”
Lâm Dịch Xuyên trầm giọng ra lệnh, “Mau gọi điện thoại bảo khách sạn mang đồ ăn lên đi, anh sẽ gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần, bảo cậu ta đưa em đi bệnh viện.”