Tình Đắng
Chương 237 : Mạc trọng huy, anh đã làm gì tôi? (4)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
An Noãn hất hết bọn họ ra, “Mọi người đừng cản tôi, nếu đã muốn uống thì phải uống cho vui vẻ. Cuối cùng JM cũng lấy được hạng mục này nhờ vào thực lực của chúng ta rồi, hôm nay tôi rất vui, không say không về.” - “Sao nhìn lại giống như mượn rượu giải sầu thế nhỉ?”
“Không phải là cãi nhau với đại Boss chứ?”
Tất cả mọi người bàn luận sôi nổi.
An Noãn không2nghe được gì, vào giờ phút này, cô chỉ muốn say khướt một lần. Lâm Dịch Xuyên gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, nhưng vì trong phòng bao quá ồn, An Noãn không nghe cuộc nào cả. Sau đó vẫn là người khác thấy điện thoại của cô rung lên, đưa cho An Noãn.
Uống nhiều rượu như vậy, cô lại vẫn có thể nhìn ra là Lâm Dịch Xuyên gọi tới, nhìn chữ “lão Lâm” sáng8lên trên màn hình, An Noãn thật sự muốn lỗi người từ đầu bên kia điện thoại tới đánh cho một trận.
Tiếng chuông dừng lại, rất nhanh lại vang lên, hiếm khi Lâm Dịch Xuyên kiên nhẫn như vậy.
Sau đó An Noãn mơ mơ màng màng ấn nút nghe. Tiểng gào từ đầu kia truyền tới, “Tại sao lại không nghe điện thoại của anh?”
An Noãn say bí tỉ nói, “Tại sao phải nghe điện thoại của6anh? Anh là cái gì chứ?”
Lâm Dịch Xuyên mắng ở đầu kia, “Người phụ nữ điên này, có phải em uống rượu không hả? Bảo Hứa Vĩ Thần nghe điện thoại cho anh!” “Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần là ai? Nơi này ồn ào quá, em phải ra ngoài nói chuyện với anh.”
An Noãn cầm điện thoại loạng choạng đi ra ngoài.
Có người đi theo sau lưng, cô gào lên một câu, “Đừng có ai đi3theo tôi, đợi tôi trở lại tiếp tục uống.”
Ra đến bên ngoài, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Giọng của Lâm Dịch Xuyên càng rõ ràng hơn. “An Noãn, em uống bao nhiêu rượu rồi?” “Không nhiều, mấy chai chăng.”
Cô vừa kêu vừa khóc, giây phút đó, cô thật sự chỉ muốn chết cho xong. Mạc Trọng Huy ở phòng bếp thở dài, tắt bếp, đi vào phòng ngủ.
Thấy Mạc Trọng Huy đi vào, An Noãn lập tức yên tĩnh lại.
“Mạc Trọng Huy, lại là anh, anh đã làm gì tôi rồi hả?” An Noãn vừa gào, vừa dùng chăn che kín thân thể mình.
Mạc Trọng Huy bước từng bước tới cạnh giường, lạnh lùng nói, “Cô nam quả nữ trong cùng một phòng, em nghĩ chúng ta đã làm gì?”
Hắn vừa dứt lời, An Noãn đã hung hăng tát hắn một cái, sức lực lớn, trên mặt hắn lập tức hiện lên dẫu bàn tay đỏ.
“Mạc Trọng Huy, tên khốn kiếp này! Anh dám nhân lúc tôi say cưỡng bức tôi, tôi phải giết anh!”
An Noãn nhào tới bóp cổ hắn, cố gắng bóp mạnh hết sức.
Mạc Trọng Huy chửi thề một tiếng, đẩy nhẹ một cái đã đẩy được cô lên chiếc giường lớn. Cả hai người cùng đổ ập xuống giường, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám và kỳ lạ khó nói thành lời.
“Mạc Trọng Huy, buông tôira.” An Noãn thở dốc.
“An Noãn, em căng thẳng gì chứ?”
Tay hắn mò lên ngực An Noãn, cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của cô. “Tim đập nhanh thế này, em vẫn còn cảm giác với anh đúng không?” “Bỏ cái tay dơ bẩn của anh ra!” Cô gằn từng chữ cảnh cáo.