Tình Đắng
Chương 244 : Bốn năm, anh ấy không tìm tôi dù chỉ một lần (1)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
“Anh buông tay, em có thể đi đâu chứ? Anh đã trả lại chung cư rồi.” “Tôi ở khách sạn, tôi không tin Luân Đôn lớn như vậy lại không có chỗ cho tôi ở.”
Lâm Dịch Xuyên khẽ thở dài, nhẹ nhàng thỏa hiệp, “Được rồi, đừng ẩminữa, em nhìn vành mắt đen sì của em đi, chỉ lo chăm sóc Tảo Tảo còn mình thì không nghỉ ngơi cho tốt, lên2trên ngủ một giấc đi, cho dù có chuyện gì thì cũng để ngày mai hãy nói.”
“Buông tay.” An Noãn dùng sức hất tay anh ra, đi thẳng ra ngoài. Lâm Dịch Xuyên giận điên lên, tiến lên một bước chụp lấy cổ tay cô, nửa kéo nửa ôm cô lên tầng. “Lâm Dịch Xuyên, anh buông ra, buông tôi ra.”
Anh không nói lời nào, gồng sức kéo cô lên tầng, đẩy8cô vào trong phòng, dùng chân “âm” một tiếng đóng cửa lại.
“Lâm Dịch Xuyên, nếu anh muốn nổi điên, thứ cho tôi không điển cùng anh được.”
An Noãn vẫn muốn đi mở cửa rời đi, Lâm Dịch Xuyên giữ cánh tay cô lại.
“Tránh ra, đừng động vào tôi.” Cô tức giận gào lên. Lâm Dịch Xuyên nắm chặt tay cô không buông ra. “Cút ra, cút ra, Lâm Dịch Xuyên, con mẹ6nó người tôi ghét nhất chính là anh.”
An Noãn vừa mắng vừa dùng tay cào mặt anh, móng tay sắc bén vạch ra hai vết máu trên mặt anh.
An Noãn hơi khựng lại một chút, sau đó thản nhiên nói, “Anh và Tảo Tảo đi đi, em không đi đâu.”
Sắc mặt Lâm Dịch Xuyên lập tức trở nên có chútu ám, anh lạnh lùng hừ nói, “Nếu không đi thì em tự gọi điện thoại mà giải thích.”
An Noãn bĩu môi, không nói gì nữa.
“Sáng sớm ngày mai em phải về Trung Quốc rồi, vẫn còn một hạng mục nữa chưa kết thúc.”
Mặt Lâm Dịch Xuyên không có biểu cảm gì ừ một tiếng, thấp giọng nói, “Ngày mai anh đưa em qua đó.” “Vậy còn con? Có phải là con cũng cùng đi không?” Tảo Tảo kích động hỏi.
Lâm Dịch Xuyên lại gặp rất nhiều rau vào bát nó, cười nói, “Con hả, đến nhà bà nội, tối nay sẽ đưa con đi.”
Cậu nhóc làm ầm lên, “Con không muốn, con không muốn đến nhà bà nội, con muốn cùng đến Trung Quốc với ba mẹ.” Lâm Dịch Xuyên sầm mặt lại, lạnh lùng nói, “Không nghe lời thì khỏi đến nhà bà nội nữa, con cứ ở nhà một mình đi.”