Tình Đắng

Chương 264 : Mềm lòng (1)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


Bác dâu cả là người tốt tính nhất, bà không muốn khiến Lâm Dịch Xuyên khó xử liền cười nói, “Ăn cơm thôi, mọi người ngồi xuống ăn cơm cả đi rồi có gì từ từ nói.”



Mọi người đồng loạt ngồi vào bàn, An Noãn ngồi cạnh ông cụ, Lâm Dịch Xuyên ngồi cạnh An Noãn, Tảo Tảo ngồi trên lòng cố.



An Noãn gắp cho ông cụ rất nhiều thức ăn, cô cười: “Ông ngoại, ông ăn nhiều một chút nhé.” Ông cụ không đoái hoài đến cô, nhưng sắc mặt cũng2không khó coi như ban nãy nữa, dù sao thì người đầu tiên mà con bé này nhớ đến thì vẫn là mình. Nếu An Noãn gắp thức ăn cho Lâm Dịch Xuyên trước chắc ông cụ sẽ nổi điên luôn mất. An Noãn thấy Lâm Dịch Xuyên không ăn được bao nhiêu, cô gặp chút thức ăn vào bát anh, “Anh thử tay nghề của bác dâu cả nhà em đi, ngon hơn đồ trong nhà hàng làm nhiều.” Ông cụ thấy dáng vẻ e ấp của An Noãn khi ở8trước mặt Lâm Dịch Xuyên, cơn tức giận lại xộc lên. Thẩm Diệc Minh khẽ hỏi: “Cậu Lâm đây làm về kiến trúc, vậy bình thường có phải rất bận hay không?”



An Noãn phụng phịu trách: Bác hại, anh ấy là Lâm Dịch Xuyên, bác cứ gọi thẳng tên anh ấy là được rồi, nghe câu cậu Lâm" cứ xa cách thế nào ấy.”



Ông cụ hừ một tiếng, “Vốn dĩ cũng chỉ là người ngoài, có cần phải gọi thân thiết thể không?” Lời này của ông cụ khiến tất cả mọi6người đều sững ra, ngay đến cả Thẩm Thần Phong thường ngày vẫn cứ ất ơ cũng phải cau mày lại. An Noãn nhịn lại, nói, “Ông ngoại, anh ấy là bạn trai của cháu, không phải là người ngoài, sẽ nhanh chóng trở thành người nhà của chúng ta.” Ông cụ vỗ lên bàn đứng dậy, quát: “Cháu cho rằng muốn làm người nhà họ Thẩm chúng ta dễ đấy à? Cháu tùy tiện lôi một người về thì có thể trở thành người nhà của chúng ta hay sao hả?3Chuyện trong nhà này là do cháu quyết định chắc?”



Đến lúc này, An Noãn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cô không thể chấp nhận được chuyện để Lâm Dịch Xuyên phải chịu nhục trước mặt mình. Cô không hiểu, người nhà Lâm Dịch Xuyên có thể chấp nhận cô, tại sao người nhà cô lại không thể chấp nhận anh?



An Noãn bế Tảo Tảo đứng dậy, nhìn ông cụ gằn từng chữ: “Ông ngoại, chuyện trong nhà là do ông quyết, nhưng có muốn làm cháu gái ông hay không5là do cháu quyết.”



Ông cụ bị cô chọc cho tức không thốt ra lời. Thẩm Diệc Minh nghiêm khắc trách mắng, “An Noãn, cháu nói chuyện với ông kiểu gì đấy hả, mau xin lỗi ông ngay!”
Cảm động là một chuyện, nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng, dù sao mối quan hệ máu mủ cũng không thể dứt bỏ được, anh cũng không muốn phải thấy An Noãn đắn đo lựa chọn giữa anh và người nhà. Câu hỏi của Thẩm Thần Phong vẫn luôn văng vẳng bên tai anh, anh phải làm thế nào để có không phải xa gia đình của mình đây?



“Lão Lâm, anh đừng buồn, em ở bên anh đã bốn năm rồi, còn em mới chỉ ở bên họ một tháng thôi.” Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, yêu chiều vuốt tóc cô.



An Noãn ở lại khách sạn với Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo, ngày nào cô cũng đưa Tảo Tảo ra ngoài chơi, ăn những món ăn ngon, cuộc sống rất vui vẻ hạnh phúc. Chỉ có điều mỗi tối nằm trên giường, cô lại nhớ đến ông ngoại, có chút lo lắng cho ông. Cô không hề gọi về nhà họ Thẩm bất cứ cuộc gọi nào, nhà họ Thẩm cũng không gọi cho cô, chắc họ thất vọng về cô lắm, hoặc có lẽ đây là lệnh của ông cụ.



Trong đêm đen yên tĩnh, Tảo Tảo chơi một lúc này đã bò lên giường ngủ ngon lành. Tiếng nước chảy trong nhà tắm dừng lại, chỉ một lát sau, Lâm Dịch Xuyên tắm xong bước ra, tóc ướt sũng, anh đang cầm khăn lông lau tóc. Thấy Tảo Tảo đã ngủ, anh ngồi xuống giường quăng khăn cho An Noãn, “Lau tóc cho anh.”



An Noãn quỳ xuống giường khẽ lau tóc cho anh.



Hiện tại, An Noãn phát hiện mình càng lúc càng biết chăm sóc người khác, cô chăm sóc cho Tảo Tảo rất tốt, tiện thể còn “chăm” luôn cả ba thằng bé nữa.



Nhớ lại nhiều năm trước, Mạc Trọng Huy luôn thích lau tóc cho cô, tóc cô rất dài, Mạc Trọng Huy thậm chí vẫn kiên nhẫn lau nửa tiếng đồng hồ, nhiều khi còn coi chuyện đấy là niềm vui cho mình nữa.