Tình Đắng

Chương 27 : Không bao giờ vứt bỏ

Ngày đăng: 07:08 30/04/20


An Noãn dùng băng dán cá nhân cẩn thận bằng tay lại, bắt đầu làm tiếp món cá. Cô dựa theo hướng dẫn trên mạng, làm theo từng bước một, có thể là do kiểm soát lửa không tốt, cũng có thể không canh chuẩn thời gian, rốt cuộc cổ đem món cá kho tàu làm thành cả kho khét, cả căn bếp đểu nồng nặc mùi khói.



An Noãn chán nản đứng trong căn bếp thở dài. Cô đang định xóa sạch dấu vết, dọn dẹp sạch sẽ thì chuông cửa vang lên.



Cô mím môi chạy ra mở cửa cho Thường Tử Phi, thế nào cũng không ngờ đến người đứng ngoài cửa lại là dì Nghê.



Nghê Tuệ nhìn thấy An Noãn, mặt liền biến sắc.



“Noãn Noãn, sao cháu lại ở đây?” Giọng nói của bà tản ra hơi thở lạnh lẽo.



“Dì Nghê, cháu..” Hai tay An Noãn nắm chặt lại, nhất thời không biết nên trả lời bà như thế nào. “Vào trong trước đi rồi hãy nói” Nghệ Tuệ lạnh lùng nói rồi đi thẳng vào trong căn hộ, cánh cửa đóng phịch lại một cái.



An Noãn thấp thỏm đi theo sau bà như một đứa trẻ mắc lỗi.



Có lẽ bà cũng ngửi thấy mùi khét từ phòng bếp. Bà vòng qua phòng ăn đi thẳng đến phòng bếp, xem xét một lượt, sắc mặt càng lúc càng xanh mét.



“Noãn Noãn, dì nhớ là cháu đã đảm bảo với dì, cháu và Tử Phi nhà dì không thể ở bên nhau, cháu làm như vậy là có ý gì?” Nghệ Tuệ đang cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, giọng điệu bà bình tĩnh khác thường.



An Noãn cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.



“Noãn Noãn, chúng ta phải nói lại về chuyện này”
“Khoảng chừng một tiếng sau, mẹ của Thường Tử Phi vào căn hộ nhìn thấy cô An rồi đuổi cô ấy ra ngoài.”



Chân mày của Mạc Trọng Huy càng cau chặt hơn.



“Bây giờ cô An một mình xách hành lý ngồi ở trạm xe, trông có vẻ rất đáng thương, chúng ta có nên mời cô ấy đến Thiên Đường ngồi một chút không?”



“Không cần” Mạc Trọng Huy dựa vào sofa, hai mắt khép hờ, dáng vẻ mỏi mệt.



“Ngài Mạc, còn có chuyện này tôi không biết có nên nói...”



Trương Húc còn chưa nói xong, Mạc Trọng Huy đã mở mắt hung hăng trưng cậu ta.



“Ý tôi là, cố An đã lừa anh một lần, cũng có thể sẽ lừa anh lần thứ hai. Theo như hiểu biết của tôi về cô ấy thì cô ấy cùng với Thường Tử Phi chắc không phát triển nhanh như vậy đâu.”



“Cậu hiểu cô ấy đến vậy sao?” Mạc Trọng Huy lạnh lùng hỏi.



Trương Húc mặt dày không biết xấu hổ trả lời, “Tôi nhìn người rất chuẩn”



Thường Tử Phi ở công ty bận cả một ngày, trên đường về nhà chỉ cần nghĩ tới có một người đang ở nhà đợi anh, trong lòng liên có một cảm giác hưng phấn không nói nên lời. Anh đặc biệt đến cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng, một đường chạy thẳng về nhà. Rốt cuộc cũng về đến căn hộ của mình, anh đã có chút không kiềm chế được.