Tình Đắng
Chương 279 : Say rượu loạn tính (1)
Ngày đăng: 07:12 30/04/20
“Mạc Trọng Huy!” An Noãn khẽ gọi. Hắn dường như không nghe thấy.
“Trợ lý Trương, cậu đưa Án Noãn tới khách sạn.”
Để lại một câu xong Mạc Trọng Huy lập tức đi ngay.
An Noãn đuổi theo2nhưng không kịp bước chân của hắn, trợ lý Trương ở sau lưng cô, nói: “Cô An đừng đuổi theo nữa, cứ để ngài Mạc yên tĩnh một lúc đi.”
Trương Húc đưa cô về khách sạn,8trái tim Ôn Noãn vẫn luôn đập nhanh không ngừng, cô có cảm giác khó chịu không nói ra được.
“Cổ An, giờ thì cô biết ngài Mạc yêu cô đến mức nào rồi phải không?”
Trong giọng6nói của trợ lý Trương xen lẫn cả sự tức giận.
“Ông cụ Mạc đã bắt đầu hôn mê từ hai ngày trước, bác sĩ nói chỉ trong nay mai là đi, tất cả người nhà họ3Mạc đều xin nghỉ, túc trực ở bệnh viện để trông coi ông cụ. Nhưng vấn đề là sau đó, ngài Mạc lại nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, anh ấy vì lo5lắng cho cô mà không quan tâm sự phản đối của mọi người trong nhà, chạy tới Giang Thành tìm cô. Cô có biết không? Thời khắc ông cụ Mạc hấp hối chỉ mong được gặp đứa cháu nội yêu quý của mình một lần, nhưng ngài Mạc mãi vẫn không xuất hiện, cuối cùng ông cụ đã chết mà mang theo tiếc nuối.”
An Noãn gần như sắp cắn nát môi mình.
Đến khách sạn, An Noãn muốn xuống xe, trợ lý Trương lại nói thêm: “Cô An, nếu như cô còn có trái tim thì hãy rời khỏi người bạn trai bên nước Anh kia và quay trở lại với ngài Mạc đi. Cho tới giờ, ngài Mạc đồng ý đính hôn với cô Lý cũng là vì muốn cho ông cụ vui lòng, giờ ông cụ đã đi rồi, chắc chắn ngài Mục sẽ hủy bỏ hôn ước. Cầu xin cô hãy cho hai người thêm một cơ hội, nếu mất cô, ngài Mạc sẽ sống không bằng chết mất.”
“Anh! Anh!” Lý Hân Như tức đến mức nói không ra lời.
Những người khác cũng nghe thấy được lời nói này của Mạc Trọng Huy, vẻ mặt từng người đều trở nên quái dị. Đường Tĩnh Vi khóc thảm thiết, không biết là vì ông cụ Mạc, hay là vì thương đứa con trai cưng của bà. Trở lại khách sạn, nhiều lần An Noãn định gọi điện cho Mạc Trọng Huy, bấm dãy số của hắn đến mấy lần nhưng cuối cùng cô cũng không bấm gọi. Hẳn hiện giờ hắn đang rất khó chịu, cũng bận rộn nhiều việc.
Lúc buổi tối, Thẩm Diệc Minh gọi điện cho cô, An Noãn do dự mãi, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi.
Giọng nói mệt mỏi của Thẩm Diệc Minh vang lên ở đầu dây, “Cháu gái, cuối cùng cháu cũng chịu nghe điện thoại của bác rồi.” “Bác có chuyện gì không?” Giọng điệu của An Noãn khá xa cách.
Đầu bên kia khẽ thở dài. “Ông cụ nhà họ Mạc qua đời rồi, cháu biết chuyện này chưa?”
Cô chỉ “rồi” một tiếng đơn giản.
“Ngày mai bác sẽ đến tang lễ của ông cụ, cháu đi cùng bác chứ?” “Thôi, tôi sẽ tự đi.”
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ nói: “Cháu gái, vẫn còn giận bác à?” “Tôi không dám giận ngài.” “Cháu...” “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin cúp điện thoại trước, Lâm Dịch Xuyên đang gọi đến.”
An Noãn không cho đối phương đáp lại mà tắt cuộc gọi luôn.