Tình Đắng

Chương 284 : Lão lâm, chúng ta chia tay đi (1)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


Sáng sớm nay, cô lại gọi điện thoại cho trợ lý của hắn, nhưng lúc này trợ lý của hắn lại nói với cô rằng: “Cô Lý, ngài Mạc hẹn cô mười giờ gặp ở quán cà phê tại lầu một của Mạc Thị.” Cậu ta nói trịnh trọng như thế ngược lại làm Lý Hân Như khẩn trương lên.



Cúp điện thoại, cô trang điểm ăn diện một chút, chín giờ đã có mặt ở quán cà phê rồi.



Chờ đợi có lẽ là một loại giày vò.



Mạc Trọng Huy2đến rất đúng giờ, đúng mười giờ là hắn có mặt. Hắn mặt bộ âu phục lịch sự, áo sơ mi trắng bên trong cởi hai nút đầu tiên, lộ ra phần hầu kết gợi cảm. Lý Hân Như hổ hấp hơi khó khăn, mỗi lần nhìn thấy hắn, trái tim cô lại đập liên hồi, vì sao lại có một người đàn ông có dáng dấp đẹp đẽ như thế, lại còn rất thành công nữa? Dường như chỉ cần nhìn hắn một cái là sẽ hoàn toàn8bị hãm sâu vào, say đắm hắn.



Mạc Trọng Huy ngồi xuống ghế đối diện, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới cà phê đen mà hắn thường uống. “Huy, vì sao anh lại hẹn em đến quán cà phê, có cảm giác hơi trịnh trọng.” “Cô Lý, rất xin lỗi, vì để làm vui lòng ông nội của tôi mà đã để cô phải đóng vai vợ chưa cưới của tôi lâu như vậy.”



“Cô Lý?” Lý Hân Như cười tự giễu, ngẫm lại đã qua thời gian dài6như vậy mà hình như hắn chưa từng gọi tên của cô một cách thân mật, thái độ của hắn với cô cho tới bây giờ vẫn luôn lạnh nhạt. Đính hôn lâu như vậy rồi mà số lần hai người gặp mặt nhau rất ít, mà cho dù có ở cùng một chỗ cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, bình thường đều là một mình cô tự nói tự nghe.



“Mạc Trọng Huy, anh có ý gì? Ông nội anh mất rồi, bây giờ anh đang muốn3chia tay với em sao? Anh đừng quên, chúng ta đã đính hôn, nhân dân cả nước đều biết em là vợ chưa cưới của anh, không phải là người anh nghĩ muốn bỏ là có thể bỏ được.”



Mạc Trọng Huy vẫn bày ra dáng vẻ khách sáo, hắn nói: “Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này mang đến cho cô nhiều phiền toái như vậy, tôi cũng rất cảm ơn cô vì trong khoảng thời gian cuối cùng của ông nội tôi, cô đã ở bên cạnh5làm ông ấy vui vẻ. Tôi rất cảm kích, cũng không biết phải dùng phương thức gì để báo đáp cho cô, vì vậy tôi hi vọng cô có thể nói ra, cô muốn cái gì?”



“Muốn cái gì?” Lý Hân Như cười lạnh. “Em muốn anh yêu em, em muốn anh kết hôn với em.”



“Thật xin lỗi, điều này không thể được.” Cô lớn tiếng chất vấn. “Vì sao lại không thể: Em vốn là vợ chưa cưới của anh cơ mà.”
An Noãn tự giam mình ở khách sạn cả ngày, không ăn gì cả, cũng không uống nước, cổ ngồi trên giường dùng chăn quấn lấy mình. Cô không biết vì sao chuyện lại thành như thế này, cô đã đồng ý kết hôn cùng Lâm Dịch Xuyên, sẽ trở lại Luân Đôn sống thật tốt, nhưng bây giờ, cô không còn cách nào thản nhiên đối mặt với Lâm Dịch Xuyên nữa. Cô đã không còn trong sạch từ lâu, nhưng bây giờ càng bẩn hơn.



Chuông điện thoại di động vang lên ầm ĩ, là tiếng chuông báo của riêng ông ngoại.



Cố ẩn nút nghe, giọng nói trầm của ông cụ Thẩm vang lên. “Cháu gái, về nhà ăn cơm thôi, lái xe đã ở bên ngoài khách sạn cho cháu rồi đấy.”



“Thôi ạ, cháu đã ăn ở khách sạn rồi.”



Ông cụ Thẩm nghiêm túc, “Nếu như cháu không về, ông chỉ có thể tự mình đến khách sạn bắt cháu. Đừng để mọi người đợi lâu, hôm nay ngoài cháu và bác hai cháu phải ra nước ngoài công tác, những người khác đều trở về cả, đang chờ cháu về ăn cơm đấy.”



Tắt cuộc gọi, An Noãn không còn cách nào khác đành phải thay quần áo, trang điểm nhẹ, vì sắc mặt cô thật sự rất kém.



Đi ra khỏi khách sạn, đúng là tài xế của ông cụ Thẩm đã chờ ở bên ngoài.



Ngồi trên xe, bác tài xế luôn thích nói chuyện cùng An Noãn.



“Cô chủ, chuyện dời mộ lần này cô không nên trách ông cụ, ông cụ thương cô nên vốn đã quyết định đem cả mộ ba cô dời về đây, sau đó trong nhà mở cuộc họp gia đình, cân nhắc lại, cả ba cậu chủ đều nhất trí phản đối chứ ông cụ thật sự rất yêu thương cô.”