Tình Đắng

Chương 307 : Họ thẩm (4)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


Mạc Trọng Huy nhìn qua đã tìm thấy cô, đôi mày đang cau lại của hắn giãn ra, hắn bước thẳng về phía An Noãn.



An Noãn có cảm giác muốn trốn chạy, nhưng Mạc Trọng Huy lại lấn lướt đưa tay ra, khách sáo chào hỏi Lâm Dịch Xuyên, “Chào anh, tổng giám đốc Lâm.” Lâm Dịch Xuyên vẫn cứ ngồi lì trên sofa, chân mày nhíu lại2nhìn Mạc Trọng Huy, không giơ tay ra bắt tay, cũng không chào hỏi.



An Noãn không nhìn tiếp được nữa, cô đứng dậy, cánh tay mảnh khảnh của cô đặt trong lòng bàn tay to lớn của Mạc Trọng Huy để làm dịu đi sự khó xử lúc này. Mạc Trọng Huy quay lại đáp trả cổ bằng một nụ cười nhẹ, bàn tay lớn nắm chặt lấy8lòng bàn tay bé nhỏ của cô. Sắc mặt Lâm Dịch Xuyên càng ngày càng sa sầm, đôi mắt sâu thẳm tán ra ánh nhìn dọa người. Hai người đều không thấy được bàn tay của Lâm Dịch Xuyên đặt trên sofa lúc này đang nắm chặt lại thành nắm đấm. An Noãn phủ người cúi xuống, cô nhẹ nhàng dỗ đứa nhỏ, “Tảo Tảo, ngày mai mẹ6đến khách sạn tìm con, đưa con đi chơi có được không?” Tảo Tảo trì cái miệng nhỏ quay đầu qua hướng khác không thèm để ý đến cô, có vẻ như nhóc đã giận rồi.



An Noãn mím môi đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nói với Lâm Dịch Xuyên, “Bọn em đi trước, nếu ngày mai rảnh rỗi em lại đưa Tảo Tảo đi chơi.” Mạc Trọng Huy3cũng rất lịch sự nói một tiếng “Tạm biệt tổng giám đốc Lâm”, cánh tay dài rắn chắc ôm lấy An Noãn lập tức rời đi. Vừa bước ra khỏi nhà hàng, An Noãn đã đẩy tay hắn ra, lạnh lùng hỏi, “Sao anh lại tới đây?” “Lúc ông ngoại em gọi điện, đúng lúc anh đang ở nhà em, ngồi bên cạnh ông nên liền đến đón5em.” Hắn trả lời vô cùng hợp tình hợp lý. An Noãn nhịn không được chế giễu, “Anh trở thành tài xế nhà tôi rồi à?”



“Anh thì mong trở thành tài xế riêng của em hơn.”



Ngồi trên xe Mạc Trọng Huy, An Noãn nhịn không được oán trách, “Mạc Trọng Huy, tại sao anh cứ luôn chạy tới nhà tôi làm gì vậy, tôi đã từng nói với anh rất nhiều lần rồi, sao mặt anh dày thế?” Mạc Trọng Huy đánh trống lảng, “Tối nay bác hai em trở về, Thần Bằng đã đến sân bay đón ông ấy rồi.”



An Noãn thành công bị đánh trống lảng, cô nhớ tới bóng lưng cô độc vào tối hôm đó của Thẩm Thần Bằng, “Quan hệ giữa anh và anh họ tôi có tốt không? Anh biết được bao nhiêu về chuyện của anh ấy?”



“Không thân lắm, quan hệ cũng bình thường, nhưng chuyện của cậu ta anh lại có nghe nói được chút ít. Mấy người bạn của cậu ta ở Học viện điện ảnh tìm cho cậu ta mấy cô sinh viên đại học để cậu ta tùy tiện chơi đùa, cuối cùng trong số đó cậu ta chọn được một người, yêu đương cũng khá nghiêm túc, nghe nói còn yêu rất sâu đậm. Chơi bời thì còn được, còn khi bắt đầu nghiêm túc thì người nhà em chắc chắn sẽ sốt ruột, sau đó tạo áp lực để tách hai người họ ra. Họ chia tay cũng được mấy năm rồi, mấy năm nay Thẩm Thần Bằng cũng chưa từng tìm thêm một cô bạn gái cố định nào nữa, thỉnh thoảng đi chung với cô nào đó chẳng qua cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.”
Thẩm Diệc Minh hơi ngẩn ra, sau đó liền cười nói, “Vậy thì cứ tặng sợi dây chuyền này cho bác cháu, lần sau bác lại tặng một món quà thích hợp với cháu hơn.”



An Noãn đặt sợi dây chuyền vào trong lòng bàn tay của Thẩm Diệc Minh, “Đây là đồ của bác thì đương nhiên là phải do chính bác tặng cho bác dâu rồi, cháu không muốn mượn hoa dâng Phật đâu.” Ông phì cười nói, “Ai tặng mà chẳng như nhau.”



Tuy rằng nói vậy nhưng ông vẫn cầm sợi dây chuyền bước đến trước mặt Tiết Ngọc Lan. An Noãn vẫn tiếp tục trêu chọc, “Bác, bác nhất định phải tự mình đeo lên cho bác dâu mới tỏ rõ thành ý.”



Thẩm Diệc Minh tự tay đeo sợi dây chuyền cho Tiết Ngọc Lan, Án Noãn nhìn thấy trong mắt bà là sự thỏa mãn và hạnh phúc không thể nào che đậy được, ánh mắt bà nhìn An Noãn đầy cảm kích, khóe miệng dịu dàng cong lên.



Ông cụ thấy vậy cũng thấy vui vẻ mà yên tâm, ông không nhịn được khen cháu mình, “Nhóc con Noãn Noãn nhà chúng ta đúng là càng ngày càng hiểu chuyện mà, làm việc gì, nói cái gì cũng làm lòng người ấm áp hẳn lên. Làm sao bây giờ, ông ngoại càng ngày càng không muốn cho cháu lấy chồng nữa đâu.” An Noãn kéo cánh tay ông cụ làm nũng nói, “Vậy thì cháu không đi lấy chồng nữa, sẽ ở nhà với ống mãi thôi.”



“Vậy chẳng phải Huy là sẽ hận ông chết sao?” Ông cụ buột miệng nói ra, nói xong thì thấy con nhóc này lập tức thay đổi sắc mặt. Ông cụ chỉ đành ỉu xìu nói một tiếng, “Ăn cơm.” Trên bàn ăn, chỉ có duy nhất một mình Mạc Trọng Huy là người ngoài.



“Bác, bác có chuyện gì cần tuyên bố ạ? Trông có vẻ nghiêm trọng quá, cháu tò mò chết mất.”