Tình Đắng

Chương 309 : Chúng ta bắt đầu lại từ đầu (1)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


An Noãn đá mạnh vào ống đồng của hắn.



“Vừa nãy lúc anh nấu cháo cho em, bác dâu cũng đang múc cháo đem lên cho bác hai em, nhưng mà bác hai em lại đập bát cháo đó rồi.” An Noãn nghiến răng nghiến lợi nói, “Bác hai thật là quá đáng, bác dâu thứ tốt như vậy mà ông ấy lúc nào cũng bày ra bộ dạng lãnh đạm đó.”



“Có lẽ chỉ có em đem cháo tới thì ông ấy mới không nổi giận thôi.” An Noãn không nhượng bộ2hừ nói, “Còn lâu tôi mới đem cháo cho ông ấy, hôm nay ông ấy thật sự quá đáng, cứ để ông ấy đói như vậy đi.” Tuy rằng An Noãn nói vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Ăn xong bát cháo, An Noãn chạy đi gặp Tiết Ngọc Lan, thay vì lo cho bác hai thì An Noãn lại càng lo cho bác dấu hơn. Cô gõ cửa phòng thấy bác dâu tự mình ra mở cửa, nhìn thấy là An Noãn tới bà khẽ nhếch môi cười, thế8nhưng An Noãn lại thấy được đôi mắt bà hơi sưng đỏ.



“Noãn Noãn cháu tìm bác có chuyện gì không? Mau vào trong ngôi đi.”



An Noãn bước vào trong, cô ngồi xuống sofa.



Tiết Ngọc Lan rót cho An Noãn một ly nước. “Bác, có phải bác hai vẫn chưa ăn không?”



Tiết Ngọc Lan khẽ gật đầu, phờ phạc nói, “Lần đầu tiên bác thấy ông ấy tức giận như vậy, vừa nãy bác có đem cháo lên cho ông ấy, ông ấy thẳng tay đập vỡ bát cháo, làm phòng sách6trở thành một mớ hỗn độn.”



“Bác, sao bác có thể khoan dung như vậy?”




An Noãn bước vào, Thẩm Diệc Minh cũng chưa ý thức được có người bước vào. Ánh mắt mơ hồ của ông vẫn còn đang chuyên tâm nhìn vào một khung ảnh trên bàn làm việc, khung ảnh bằng gỗ lim trông có vẻ đã rất lâu đời, trong khung ảnh là một bức ảnh cũ ố vàng, là bức ảnh gia đình của nhà họ Thẩm, lúc đó mẹ cô vẫn còn trong bức hình đó, bà ngồi ngay bên cạnh ông cụ, cười vô cùng vui vẻ. “Bác hai.” An Noãn nhẹ gọi một tiếng, lúc này Thẩm Diệc Minh mới quay trở lại từ những tâm tư của ông. Thẩm Diệc Minh lạnh nhạt liếc cô một cái, khóe mắt lướt qua một tia không vui, ông lạnh lùng hừ nói, “Cháu vào đấy làm gì? Bác có cho phép cháu vào đây hay sao?” An Noãn giả vờ ngây ngô cười khì, cô cố tình nói, “Vậy cháu đi ra nhé?” Cô cố tình kéo dài âm cuối, nghe có vẻ lại thêm mấy phần làm nũng.



Vừa bước đi hai bước liền nghe thấy giọng nói mộc mạc mà hùng hậu của ông từ đằng sau quát lên, “Đứng đó!” An Noãn cầm bát cháo hăm hở đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, “Bác dâu tự tay nấu cháo cho bác, bác mà không ăn là có lỗi với bác ấy lắm đấy.”



“Đặt xuống đó đi, lát nữa bác ăn.” “Không được, mau nguội lắm, cháu muốn thấy bác ăn hết.” Thẩm Diệc Minh không biết làm sao đành nhếch khóe miệng, khẽ cười nói, “Cháu đặc biệt qua đây để hoàn thành nhiệm vụ này sao?”



“Hay là để cháu đút bác ăn.”



Khóe miệng Thẩm Diệc Minh tràn đầy nét cười, xử lý xong bát cháo trong tay An Noãn, ông đùa, “Bác chưa đến mức tay chân không thuận tiện để cháu phải đút, đợi tuổi tác bác cao rồi, tay chân không còn động đậy được nữa, đến lúc đó nếu như cháu còn có lòng như vậy thì tốt rồi.”



“Có, đương nhiên là có rồi, đợi đến khi tuổi tác cao, cháu sẽ chăm sóc cho bác.”



Thẩm Diệc Minh lấy giúp cô cái ghế qua, để cô ngồi bên cạnh ông. An Noãn cầm khung ảnh cũ trên bàn làm việc lên, không nhịn được nói, “Bác, cháu thấy bức ảnh gia đình này nên đổi một tấm mới rồi. Bác xem này, bức ảnh này chỉ có ông ngoại, mẹ cháu và ba người các bác thôi, bác dâu và anh họ cũng không có trong đó.”