Tình Đắng
Chương 325 : Quà cầu hôn có giá trên trời (2)
Ngày đăng: 07:13 30/04/20
An Noãn bị phản ứng giận dữ của anh dọa sợ.
Lâm Dịch Xuyên ngồi ở trên giường, lấy tay day trán, anh thở dài một hơi. “Em đi ra ngoài trước đi, anh rửa mặt mũi xong sẽ ra ăn.” An Noãn đờ đẫn đi ra ngoài, Hứa Vĩ Thần hỏi ngay: “Thế nào rồi? Cậu ta có chịu ăn không?” An Noãn khẽ gật đầu, đi đến bên giường Tảo Tảo chơi cùng thằng bé. Lâm Dịch Xuyên ăn rất ít, Hứa Vĩ Thần trách móc: “Một gã đàn ông to lớn mà sao ăn uống2cứ như học sinh tiểu học vậy, cậu đang giảm béo đấy à?”
Lâm Dịch Xuyên trừng mắt với anh ta, sau đó đi tới chơi với Tảo Tảo.
Tảo Tảo như ông cụ non, thằng bé đem tay của An Noãn và Lâm Dịch Xuyên đặt vào với nhau, sau đó nói nghiêm trang: “Lão Lâm, lần này ba đừng để mất mẹ nữa nhé, không là con sẽ không tha thứ cho ba đâu, cũng không thèm để ý đến ba nữa.”
An Noãn và Lâm Dịch Xuyên nhìn nhau, trong lòng hai người đều có rất nhiều8cảm xúc. Bên kia, Mạc Trọng Huy gọi điện thoại cho An Noãn nhưng không được, cuối cùng hắn nhận được một tin nhắn khá khó hiểu của cô, gọi lại thì thấy đã tắt máy. Hắn đoán có lẽ Thẩm Diệc Minh phát hiện ra nên khống chế tự do của cô. Vất vả lắm hắn mới để An Noãn nhìn thẳng được vào tình cảm của mình, không thể bị Thẩm Diệc Minh làm hỏng được. Nghĩ rằng không thể tiếp tục ngồi chờ chết, hắn dự định tự mình đến nhà họ Thẩm một6chuyến. Hắn thực sự không biết sở thích của Thẩm Diệc Minh, nghiêm chỉnh mà nói thì những người trong giới cũng không biết. Thẩm Diệc Minh là một người không có ham mê, không có nhược điểm, chẳng trách lại có thể leo cao được như thế, có rất nhiều người muốn kéo ông xuống, nhưng không thể nào ra tay được.
Điều duy nhất hắn biết là ông cụ Thẩm thích tranh chữ. Vì thể hắn thậm chí còn không tiếc tặng bức tranh chữ mà ông nội hắn thích nhất cho ông cụ Thẩm. Lúc3này nên dốc hết vốn liếng rồi. Mạc Trọng Huy quay trở về nhà họ Mạc một chuyến, lấy bức tranh của Picasso mà hắn đã dùng giá trên trời để mua về. Bức tranh này là một năm trước hắn đã mua để biểu cho ông nội, giờ ông nội đã không còn, hắn nên cầm đi tặng cho người biết thưởng thức tác phẩm.
Mạc Trọng Huy tự lái xe, còn để Trương Húc ngồi ở phía sau giữ bức tranh. Trợ lý Trương giữ chặt bức tranh, trong lòng vô cùng lo lắng. “Ngài Mạc, hay cứ để tôi lái xe đi.” Thứ trên tay cậu ta đây đâu phải là bức tranh, mà là đang cầm một trăm triệu mới đúng. Xảy ra chuyện gì thì bán cả cậu ta đi cũng không đủ đến đâu.
Mạc Trọng Huy đanh mặt, không để ý đến lời đề nghị của cậu ta. “Ngài Mạc, anh nhất định phải đem tặng bức tranh này sao? Anh đã bỏ ra rất nhiều tiền mua bức tranh này mà.” Mạc Trọng Huy nhếch môi tỏ vẻ bất đắc dĩ, tiền tài có là gì so với An Noãn, dù bắt hắn phải lấy lòng toàn bộ nhà họ Thẩm để đổi lấy An Noãn, hắn cũng vui lòng.
Đến biệt thự nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy nhờ lính gác đi thông báo cho ông cụ Thẩm. Ông cụ tự mình ra đón hắn, trong cái nhà này chỉ có mình ông cụ là có ấn tượng tốt với hắn thôi. “Huy, sao cháu lại tới đây, ông còn tưởng cháu đang ở cùng An Noãn nhà ông chứ.”
Trên trán Mạc Trọng Huy mọc thêm mấy đường vạch đen, hắn hỏi: “Ông ngoại, An Noãn không có ở nhà ạ?” “Con bé đi ra ngoài từ sớm rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở về, ông biết nó đi tìm cháu, nó suy nghĩ gì trong đầu làm sao lừa được ông, nhưng sao nó lại không đi cùng với cháu?” Mạc Trọng Huy lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, đầu bên kia vẫn báo tắt máy. “Được rồi, đừng gọi cho nó nữa, gọi nhiều nó lại than phiền. Cháu vào nhà ngồi trước đi, con bé đã hứa với ông là sẽ về ăn cơm tối rồi.”
Ông cụ cầm tay Mạc Trọng Huy đi vào trong nhà, lúc này ông mới chú ý tới thứ đồ vật to đùng mà trợ lý Trương đang bê.