Tình Đắng

Chương 328 : Quà cầu hôn có giá trên trời (5)

Ngày đăng: 07:13 30/04/20


“Xin lỗi anh vì cái gì? Anh không thích nghe ba chữ đó.”



“Mạc Trọng Huy, đứa bé kia không thể không có em, em nên làm thế nào bây giờ?” Đầu kia có tiếng thở dốc vì kinh ngạc, Mạc Trọng Huy lập tức nói: “An Noãn, thời điểm cần buông bỏ phải buông bỏ,2nên nhẫn tâm phải nhẫn tâm. Em không thể nào ở cùng thằng bé đó cả đời được, nó cũng phải lớn lên chứ.”



“Mạc Trọng Huy, em không bỏ được nó. Vừa nghe tin thằng bé ngã bệnh là trái tim em như bị bóp nghẹt. Anh có thể hiểu được cảm giác này không?8Thằng bé thật sự như con do chính em sinh ra vậy, loại tình cảm đó không có cách nào lấy hay bỏ được.”



“An Noãn...”



“Mạc Trọng Huy, em mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi. Hai ngày tới có khả năng em đều phải đến bệnh viện với Tảo Tảo, thằng bé bệnh khá nặng. Em6không có thời gian đi gặp anh, anh đừng trách em nhé.”



Nghe câu cuối cùng, Mạc Trọng Huy ở đầu bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp, hắn nói: “Ngày mai anh sẽ đi cùng em đến bệnh viện.”



“Không được, Tảo Tảo mà nhìn thấy anh sẽ bị kích thích.”



Sáng sớm hôm sau, An3Noãn dậy sớm chuẩn bị đi đến bệnh viện, vừa xuống lầu đã đụng phải Thẩm Diệc Minh.



Cô hơi lúng túng chào ông. Thẩm Diệc Minh nói với vẻ cực kỳ bất đắc dĩ, “Sớm thể đã định tới bệnh viện rồi à? Sao bác đột nhiên lại cảm thấy hơi hâm mộ thằng bé5kia nhỉ, bác đang nghĩ nếu đến một ngày bác cũng bị bệnh thì cháu có thể cũng canh ở bên giường bệnh của bác như vậy không?”



An Noãn cười, “Sức khỏe của bác tốt như vậy mà, cháu chưa bao giờ thấy bác bị bệnh.”
Lâm Dịch Xuyên nói một câu rồi đi lên phía trước.



An Noãn căn dặn Tảo Tảo, “Con ngoan nhé, hôm nào mẹ lại tới thăm con.”



“Hôm nào là lúc nào ạ? Chẳng lẽ ngày mai mẹ không đến thăm con sao?”



“Ngày mai mẹ có việc.” “Hừ!” Thằng bé lại giận dỗi quay đầu sang một bên. Lâm Dịch Xuyên không nhìn nổi nữa, bèn đi qua nhẹ nhàng nắm lấy vai cô, động tác của anh khá cẩn thận, anh nói: “Đi thôi, đừng để ý đến nó.” An Noãn đi cùng anh ra ngoài. Hai người đã từng quen thuộc và thân mật như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy nhiều xa lạ, sóng vai đi bên nhau chỉ còn lại ngượng ngùng cùng im lặng. Thang máy xuống đến tầng một, An Noãn dừng bước, cô nói: “Tảo Tảo đang ở một mình trên phòng, anh không cần tiễn em nữa, lái xe ở ngay bên ngoài rồi.”



“Anh muốn nhìn em lên xe.”



Anh nhẹ nhàng nói như vậy rồi lại đi lên trước. An Noãn chạy chậm hai bước, đuổi kịp anh. “Lâm Dịch Xuyên, anh cứ ở Bắc Kinh như thế này, bên trụ sở bên kia không có việc gì cần phải xử lý sao?” Anh trả lời lạnh nhạt: “Anh ở đây cũng có thể xử lý công việc.”



An Noãn do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói ra. “Lâm Dịch Xuyên, anh nên mau chóng tìm mẹ cho Tảo Tảo đi, thằng bé quá thiếu thốn tình thương của mẹ.”



Lâm Dịch Xuyên phút chốc dừng bước lại, đôi mắt ưu thương của anh nhìn chăm chú vào cô, như thể không tin nổi lời này được nói ra từ miệng cô. Giữa bọn họ tuy không có thề non hẹn biển, nhưng đã từng rất ấm áp hạnh phúc. “Lâm Dịch Xuyên, em biết em nói những lời này sẽ làm anh thương tâm, nhưng em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Anh biết là em không thể nào từ bỏ người nhà của mình ở bên này để theo anh đến Luân Đôn được.”



Hai hàng lông mày của Lâm Dịch Xuyên cau chặt lại, anh dùng ngón tay nắm chặt lấy cằm của cô và cất giọng lạnh bằng, “Em không thể từ bỏ người nhà của em, hay là không nỡ từ bỏ hắn? An Noãn, em không sợ anh sẽ vì em mà | từ bỏ mọi thứ anh có ở Luân Đôn à? Đến một ngày nào đó anh từ bỏ thật, thì chỉ sợ em sẽ rất sợ đấy nhỉ?”