Tình Đắng

Chương 347 : Đừng để tên đó đụng vào em, tôi thực sự sẽ giết người đấy (4)

Ngày đăng: 07:13 30/04/20


Tay Mạc Trọng Huy đã đi tới bên dưới, làm An Noãn sợ đến mức khóc nấc lên.



“Mạc Trọng Huy, cầu xin anh đừng như vậy, em đã quyết định lấy Lâm Dịch Xuyên rồi.” Hắn ngừng động tác lại, đôi mắt sâu thẳm nhuốm đầy đau thương nhìn thật sâu vào mắt cô, hắn khẽ hé môi, chất giọng đau buồn cất lên: “Vậy tôi cũng có thể cầu xin em được không, cầu xin em đừng lấy Lâm Dịch Xuyên!”



Mạc2Trọng Huy chưa từng hèn mọn với ai bao giờ, nhưng hết lần này đến lần khác lại giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình ở trước mặt cô. Trái tim An Noãn bị thắt chặt đau đớn.



“Mạc Trọng Huy, nếu như anh thật sự yêu em thì xin hãy chúc phúc cho em, xin anh đừng bức em.” Hắn không tiếp tục dông dài cùng cô nữa, hắn cởi quần áo của mình, không hề báo trước mà tiến thẳng vào8thân thể của cô.



An Noãn bị đau kêu thét lên, nước mắt trào ra.



Hắn hi vọng biết đường nào rằng con của họ có thể sinh ra ngay trong ngày hôm nay. Hi vọng có một ngày cô cũng có thể vì đứa trẻ mà kết hôn cùng hắn. An Noãn vừa khóc vừa dùng móng tay sắc cào mặt, cổ và lưng của hắn. Giây phút này hắn hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào, chỉ có6thỏa mãn, cơ thể thỏa mãn, trái tim cũng được lấp đầy. Từ ghế sofa đến trên giường, không biết An Noãn đã bị hắn hành hạ bao lâu. Cuối cùng cô nằm xụi lơ trên giường, cơ thể như bị nghiền qua. Hắn nằm bên cạnh cô, lau nước mắt cho cô bằng những nụ hôn, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, hắn trêu ghẹo, “Nếu Lâm Dịch Xuyên mà biết bây giờ em đang ở trên giường của3tôi, thì không biết hắn có còn muốn em không nhỉ?”
“Em biết, ngày mai em đi xem nhà.” “Ừ, thấy thích cứ mua luôn, không cần để ý đến giá tiền, cũng không cần tiết kiệm hộ anh đâu, chỉ cần ấm áp là được rồi.” Hôm sau, An Noãn đưa Tảo Tảo ra ngoài chơi, tiện thể đi xem nhà. Đi qua mấy nhà môi giới nhưng đều không vừa ý. Hoặc là không thích vị trí địa lý, hoặc không thích hoàn cảnh xung quanh, hoặc không thích cách xây dựng bài trí... Tóm lại, đi nửa ngày cũng không vừa ý căn nào, cô ngẫm thấy vẫn nên đi tìm người hỗ trợ thì hơn.



Cô không dám tìm người nhà họ Thẩm, vì dù sao ông cụ Thẩm và Thẩm Diệc Minh cũng không đồng ý. Ngay cả chuyện hôm nay ra ngoài xem nhà cô cũng phải lén lút, định làm trước nói sau. Ngẫm lại ở cái Bắc Kinh này, hình như ngoài người nhà họ Thẩm và Mạc Trọng Huy ra thì cô không còn quen biết với ai nữa cả.



Bận rộn một buổi sáng nhưng chẳng có thu hoạch gì, An Noãn đưa Tảo Tảo tới nhà hàng ăn cái gì đó. Vừa khéo cô lại gặp Cố Thu ở nhà hàng. Cổ Thu đi cùng một người thanh niên, mặc dù người kia không có vẻ đẹp trai phóng khoáng như Thẩm Thần Bằng, nhưng cũng tuấn tú lịch sự, trông khá ôn tồn lễ độ. Hai người thấy nhau, Cổ Thu không chào hỏi với cô mà chỉ khẽ gật đầu cười.



Một khắc này, An Noãn cảm thấy khó chịu thay Thẩm Thần Bằng.



Cổ Thu là một cô gái thông minh, cô ấy biết mình không có tương lai với Thẩm Thần Bằng nên cô ấy đã chọn lựa một người khác thích hợp với bản thân hơn. Cô gái này trông có vẻ rất lý trí, không phải là người sẽ bị tình yêu làm cho mù quáng. Cô gọi rất nhiều món Tảo Tảo thích ăn, thằng bé đã đi cùng cô tới tận trưa nên chắc cũng mệt mỏi, ăn cũng nhiều hơn. An Noãn nghĩ đến Thẩm Thần Bằng, thế là gọi điện thoại cho anh ta.