Tình Đắng
Chương 353 : Cho dù có cầu xin tôi, tôi cũng không cần em nữa (5)
Ngày đăng: 07:13 30/04/20
Tim An Noãn bất giác đập nhanh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Ông cụ cũng hơi kinh ngạc, kích động nói: “Còn không mau cho thằng bé vào, sau này chỉ cần nó tới thì cứ cho vào luôn.” “Ông ngoại, ông từ từ ăn nhé,2cháu về phòng trước đây.”
Ông cụ nắm tay cô, nhàn nhạt nói: “Đã chia tay rồi, cháu thế này thì sao có thể buông bỏ được?”
Mạc Trọng Huy đã vào đến nơi, An Noãn thấy hắn đang ôm bức tranh của Picasso. Mạc Trọng Huy đặt tranh8xuống, không nhìn An Noãn mà đi thẳng đến trước mặt ông cụ, “Ông ngoại, bức tranh này cháu đã tặng ông rồi, nếu ông không thích nữa thì cứ vứt đi, ông trả lại cháu khiến cháu khó chịu trong lòng lắm.” Ông cụ thở dài,6“Những bức tranh này quá đáng quý, sao ông có thể...”
“Ông ngoại, trong mắt cháu, chỉ có ông cháu và ông mới hiểu được cách thưởng thức nó, ông cháu đã không còn nữa, xin ông nhất định hãy giữ nó lại, nếu không nó sẽ bị3mất giá trị đấy ạ.”
Ông cụ thở dài thườn thượt, do dự không thôi, nhận thì quý quá, nhưng không nhận thì chẳng khác nào không nể mặt thằng bé này. Cuối cùng ông nhìn về phía An Noãn, giống như đang hỏi ý kiến của cô.5An Noãn cúi đầu, không nói gì.
“Cháu à, cháu đừng ép ông ngoại, cái này thật sự quá quý trọng, trừ khi cháu bản cho ông, nhưng kể cả cháu có bán thì một ông già như ông cũng không có nhiều tiền như thế để mua lại, thôi cháu hãy mang về đi.” Mạc Trọng Huy rất quyết tâm, hắn nghiêm túc nói: “Nếu ông không nhận, vậy cháu sẽ hủy nó trước mặt ông.” Ông cụ tức điên lên, “Thằng bé này thật là, cháu bảo ông nói sao với cháu được đây.”
“Mong ông hãy nhận cho ạ.” Ông cụ hết cách đành phải gật đầu, nói với An Noãn, “Cháu gái, cháu thấy rồi đấy, ông ngoại cháu đã nhận quà quý giá của người ta như thế rồi, cháu liệu mà làm.”
“An Noãn, em nhìn thẳng vào mắt tôi nói đi, lấy Lâm Dịch Xuyên liệu em có hạnh phúc không?”
An Noãn mờ mịt nhìn hắn, “Mạc Trọng Huy, sao anh lại tự tin cho rằng người mà tôi yêu là anh? Trước đây tôi cho anh hi vọng, giờ tôi đá anh, đó là tôi trả thù anh, tôi đang trả thù cho ba tôi, đang trả thù cho con của chúng ta, chẳng liên quan gì đến yêu đương cả, anh...”
An Noãn còn chưa nói hết, hắn đã cúi xuống hôn lên môi cô, hai tay giữ chặt lấy đầu cô không cho cô ngọ nguậy. Sau nụ hôn, mặt An Noãn đỏ bừng, Mạc Trọng Huy buồn bực hỏi: “An Noãn, giờ em nhìn vào mắt tôi nói lại lần nữa, đối với tôi, em chỉ có ý trả thù, không yêu đương gì hết.” An Noãn cắn môi, tức giận nhìn hắn. “Sao nào, không dám nói, hay không thể nói dối được?” “An Noãn, giờ tôi cho em cơ hội cuối cùng, em hối hận vẫn còn kịp, trở về bên tôi, tất cả những chuyện trước đây sẽ không tính đến nữa. Qua ngày hôm nay, dù cho em có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cần em nữa đâu.”
Trái tim của An Noãn bất giác thắt lại. Mạc Trọng Huy cúi xuống, khẽ cắn tại cổ, giọng nói quyến rũ phảng phất bên tai: “Nói đi, nói em sẽ trở về bên tôi.” An Noãn không lên tiếng. “Ngoan, nói em sẽ không kết hôn với anh ta.” An Noãn nhắm chặt mắt, giọng nói khàn khàn, nghiêm túc đáp: “Không, tôi sẽ không hối hận vì quyết định của mình, xin lỗi.”
Hai mắt Mạc Trọng Huy bỗng đỏ lên, hắn gần như nghiền nát răng, quát, “Tôi nói đây là cơ hội cuối cùng!”
“Mạc Trọng Huy, xin lỗi anh.”
Hai tay hắn siết lại thành nắm đấm, suýt nữa thì vung về phía cô. “Cút! Cút đi cho tôi!” An Noãn nhìn núi bên ngoài, cúi đầu nói: “Tôi không mang theo điện thoại, là anh đưa tôi tới đây, đưa tôi về đi.”