Tình Đắng

Chương 361 : Anh ta không xứng đáng! Chơi chết anh ta! (2)

Ngày đăng: 07:13 30/04/20


“Không cần đâu ạ, đã chọn xong rồi, bày trí ổn thỏa, cháu rất thích, ngày mai là đi làm thủ tục thôi.”



Thẩm Diệc Minh vô thức nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Lát nữa cháu đến thư phòng của bác lấy tiền, căn nhà này do nhà họ Thẩm mua để làm của hồi môn, không cần Lâm Dịch Xuyên phải bỏ tiền ra.” Ông cụ cũng bảo, “Đúng vậy, do nhà họ Thẩm chúng ta bỏ tiền ra.” An Noãn định từ chối, nhưng lại không tìm được lí do nào phù hợp. Ăn cơm xong, Thẩm Diệc2Minh còn khoảng nửa tiếng nữa, bèn gọi An Noãn vào thư phòng, đưa cho cô một tấm thẻ. “Trong này là của hồi môn của cháu, muốn mua gì cứ tự mua. Tất nhiên bây giờ bác vẫn chưa cho cháu gả ra ngoài, bởi vì khảo sát dành cho Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa kết thúc.”



An Noãn bĩu môi nói, “Bác hại, không cần cho cháu tiền đâu, Lâm Dịch Xuyên có tiền, cháu cũng không thiếu tiền.” Mặt mũi Thẩm Diệc Minh tối sầm đi, có vẻ không vui lắm, “Cậu ta nhiều tiền mấy đi8chăng nữa, trước khi kết hôn cũng không được dùng tiền của cậu ta. Nhà họ Thẩm chúng ta có phải nghèo túng gì đâu.”



An Noãn vẫn không chịu lấy thẻ của ông, trong lòng cứ cảm thấy lúng túng. Cô chỉ cần tình thân chứ không phải tiền của nhà họ Thẩm. “An Noãn, nếu như cháu không cầm, bác sẽ giận đấy.” Thẩm Diệc Minh trở nên nghiêm túc. An Noãn nhận thẻ của ông, nhưng có cảm giác như bị bỏng. Thấy An Noãn nhận rồi, sắc mặt của Thẩm Diệc Minh cuối cùng cũng hòa6nhã hơn, ông nắm chặt tay cô mà bùi ngùi, “Cháu à, bình thường bác quá bận, rất muốn có nhiều thời gian ở bên cháu, nhưng vẫn không tìm được lúc rảnh rỗi, đừng trách bác, được không?” An Noãn mỉm cười, “Bác hai, cháu biết bác rất bận, cháu bị ốm nằm viện, bác đã dành thời gian cho cháu, cháu rất cảm động, bác cho cháu quá nhiều tình yêu thương, thật đấy ạ, cháu đã thấy thỏa mãn lắm rồi.”



Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, trầm giọng nói, “Nhưng sao bác vẫn cảm3thấy có cưng chiều cháu thế nào cũng không đủ, lúc nào cũng thấy như thiếu nợ cháu. Nếu như năm đó bác ngăn được mẹ cháu, hoặc khuyên được ông cụ, có khi mẹ cháu sẽ không đi.”



“Bác hai, bác đừng tự trách mình, mẹ cháu ra đi đã là số mệnh an bài rồi, không liên quan đến bất kì ai cả. Nếu như phải tìm người có tội thực sự, có lẽ là cháu, vì sinh cháu ra nên mẹ mới mất.” Thẩm Diệc Minh xót xa vỗ vỗ lên lưng cô, giọng nói như khàn5đi, “Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện của quá khứ nữa, sau này ở bên cạnh bác, bác sẽ cố gắng hết sức để cháu trở thành cô công chúa hạnh phúc nhất trên thế giới.”
An Noãn cảm thấy trái tim có cảm giác đau đớn không sao nói thành lời, ngày ấy chắc hẳn sẽ đến rất nhanh thôi.



“Cô An, chuyện của cô và ngài Mạc, tôi cũng nghe nói qua vài phần, chúc hai người hạnh phúc.” An Noãn ấn tay lên trán mình, có chút bất đắc dĩ, chắc chắn Thẩm Thần Bằng lại nói linh tinh trước mặt cô ấy rồi.



“Cô An, đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, có thể ở bên cạnh người mình yêu nhất là chuyện hạnh phúc nhất rồi. Cô không giống tôi, tôi không xứng với anh trai cô, nhưng cô và ngài Mạc môn đăng hộ đối, xứng lứa vừa đôi. Có lúc một lần bỏ lỡ là bỏ lỡ cả đời, phải nắm chắc lấy, không có mấy ai đứng đợi ở chỗ cũ đâu.”



An Noãn nhíu mày lần nữa, quả thật không hổ danh là một cặp, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng y hệt như nhau. Khi rời đi, Cố Thu còn nói với An Noãn một câu rất thâm thúy, “Cô An, có một số lúc, một số người không phải trách nhiệm của cô, nếu ở bên nhau vì trách nhiệm, kết quả định sẵn chỉ là tổn thương sâu hơn thôi.”



An Noãn ngồi một mình trong quán cà phê đến khi trời tối, nhân viên phục vụ đổ đầy tách cà phê giúp cô mấy lần liền.