Tình Đắng
Chương 367 : Vô tình phát hiện sự thật ở sân bay (3)
Ngày đăng: 07:13 30/04/20
Trong bốn năm qua có lúc nào mà hắn không phải như thế này, nhưng hắn vẫn sống khỏe mạnh.
Hứa Vĩ Thần đến bệnh viện thăm An Noãn, thuận tiện nói cho cô biết Lâm Dịch Xuyên đang bay từ Luân Đôn về đây. An Noãn gào lên với anh ta, “Tôi đã bảo anh đừng nói với anh ấy rồi mà, anh ấy bận rộn như vậy mà lại còn làm phiền anh ấy nữa.” Hứa Vĩ Thần gõ lên trán cô một cái và mắng, “Anh ta là chồng chưa cưới của cô, chăm2sóc cô là nhiệm vụ của anh ta. Nếu cứ giấu giếm thì anh ta càng không vui ấy chứ. Có thể sáng sớm mai là sẽ về đến đây đấy.” Hứa Vĩ Thần còn tỏ vẻ thần bí mà tăng thêm một câu: “Bác Lâm cũng tới đây, nghe nói một mặt là đi thăm cô, một mặt là tới gặp người nhà của cô để bàn bạc về chuyện hôn sự của hai người. Xem ra tôi phải chuẩn bị tiền mừng thôi, chắc chẳng bao lâu nữa là có thể uống rượu mừng8của hai người rồi.” An Noãn nửa nằm nửa ngồi ở trên giường không nói một lời. Cuối cùng ngày này vẫn tới. “Noãn, sao khi nói tới hôn sự của hai người mà trông cô lại có vẻ không vui thế nhỉ? Nếu lão Lâm mà nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì sẽ rất đau lòng lắm đấy.”
“Tôi có không vui đâu.” An Noãn giản biện.
“Vậy cô sầm mặt lại làm gì, cười một cái cho tôi nhìn xem nào.”
An Noãn nhếch miệng, nói rất nhỏ. “Tôi cười không nổi, đau.”
Hứa Vĩ Thần6thở dài, nói rất bất đắc dĩ, “Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ, lão Lâm mà nhìn thấy thì đau lòng chết mất.” “Hứa Vĩ Thần, anh vừa nhìn thấy đã yêu cái cô Lý Hân Như kia à?” An Noãn đột nhiên nói câu này làm vẻ mặt Hứa Vĩ Thần vốn đang thoải mái bỗng chốc trở nên cứng đờ. Anh ta tự giễu, “Đúng vậy. Lý Hân Như, vị thiên kim của gia đình giàu có nhất Hồng Kông, có phải cô cảm thấy tôi là người rất bợ đỡ, nhìn trúng3tiền của người ta không?” An Noãn lắc đầu, nói nghiêm túc, “Tôi biết khi anh yêu cô ấy thì còn chưa biết thân phận của cô ấy. Hai người có liên lạc gì với nhau không?” Hứa Vĩ Thần lắc đầu, “Trước kia hầu như ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng cô ấy không tiếp, sau đó cô ấy cho số tôi vào sổ đen. Mấy lần tôi chạy đến Hồng Kông tìm cô ấy, nhưng cô ấy cũng không chịu gặp tôi. Sau này tôi nghĩ thông rồi, cô5ấy đã chán ghét tôi như vậy, tôi cần gì phải hạ mình đến mức ấy chứ, Hứa Vĩ Thần tôi còn không tìm được phụ nữ à?” Mặc dù Hứa Vĩ Thần nói như vậy, nhưng An Noãn có thể nhìn thấy sự đau xót rõ ràng trong mắt anh ta. “Hứa Vĩ Thần, anh có biết không, Lý Hân Như chuẩn bị kết hôn đấy.”
Anh ta ngẩng phắt đầu dậy nhìn cô bằng ánh mắt khó có thể tin được. Nhưng sau đó anh ta lập tức cười nhạt và nói: “Kết hôn với ai? Mạc Trọng Huy?” An Noãn gật đầu.
“Trên thế giới này, có lẽ chỉ có Mạc Trọng Huy mới có thể xứng với cô ấy. Cuối cùng cô ấy cũng đã được như ý muốn mà gả cho người mình yêu. Lý Hân Như với Mạc Trọng Huy, cô với lão Lâm, thật tốt, các người có thể góp lại thành một bàn mạt chược được rồi đấy.”
An Noãn nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác không nói thành lời. “An Noãn, Mạc Trọng Huy sắp kết hôn, cô có cảm thấy khổ sở không?” Cô cắn môi không nói lời nào. “Tôi đoán chắc cô cũng đau lòng giống tôi.” Sáng sớm hôm sau Lâm Dịch Xuyên đến Bắc Kinh, lúc trời còn chưa sảng Hứa Vĩ Thần đã phải lết đến sân bay để đón, cả một đêm anh ta không ngủ nên giờ trong sắc mặt cực kì kinh khủng.
Lâm Dịch Xuyên ôm nó lên giường, cơ thể nho nhỏ của thằng bé núp trong ngực An Noãn, cô ôm nó thật chặt, như thể chỉ cần thế này cũng đủ thỏa mãn rồi. Cô nói to ở trong lòng mình rằng, cô không hối hận.
Mẹ Lâm và bác gái cả trò chuyện một lát, lúc này cũng đã đi đến bên cạnh, mẹ Lâm nắm chặt tay An Noãn, đau lòng nói: “Cháu gái à, cháu phải chịu khổ rồi. Bác đưa Tảo Tảo về khách sạn ngủ bù đã, thằng bé này chẳng chịu ngủ chút nào ở trên máy bay. Buổi tối bác sẽ đến thăm cháu nhé, giờ cứ để Aaron ở đây với cháu, nó lo lắng cho cháu lắm đấy, vừa nghe nói cháu bị thương mà nó bỏ ngay cuộc họp để chạy tới đây, hai đứa tranh thủ tâm sự đi.”
Hứa Vĩ Thần đưa mẹ Lâm và Tảo Tảo đến khách sạn, vừa rồi Đậu Nhã Quyên cũng đi về. Trong căn phòng bệnh to đùng chỉ còn lại Lâm Dịch Xuyên và An Noãn.
Lâm Dịch Xuyên ngồi xuống bên giường, đau lòng kéo An Noãn vào ngực. “Đến khi nào thì em mới khiến người khác bớt bận tâm đây?”
“Vết thương nhỏ thôi mà, không cần khoa trương như vậy đâu.” An Noãn nói, rồi nhẹ nhàng đẩy Lâm Dịch Xuyên ra. Lâm Dịch Xuyên hơi nhíu mày, không vui nói: “Đến ôm anh cũng không thể ôm em à?”
“Không phải, em...”
Anh vỗ lên trán cô, rồi ôm lại cô vào trong ngực, anh nói: “An Noãn, chúng ta kết hôn đi, kết hôn xong anh và em sẽ ở bên nhau, đi đến đâu anh cũng sẽ đưa em đi cùng.”
“Lâm Dịch Xuyên, tối hôm qua em ngủ không được ngon nên hơi mệt, anh đỡ em nằm xuống được không?” “Vì sao ngủ không ngon?” Anh hỏi nghiêm túc. An Noãn chỉ hững hờ trả lời, “Chân đau, không ngủ được.”