Tình Đắng
Chương 371 : Tình yêu sâu đậm được đánh thức (2)
Ngày đăng: 07:13 30/04/20
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, hạ giọng, “Bác đã bỏ qua thời gian trưởng thành của cháu, không muốn lại bỏ qua mỗi khoảnh khắc trong tương lai nữa. Bác hi vọng tương lai sau này, bất kể cháu có lấy chồng hay không, bất kể
là xảy ra chuyện gì, cháu cũng có thể nghĩ đến Bác.” “Vâng vâng vâng, về sau cháu sẽ không giấu giếm bác chuyện gì nữa.” Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, nói nhẹ.2“Đến bên giường ngồi đi.”
“Không sao ạ, cháu đi lại nhảy nhót một chút không có vấn đề gì đâu.” Thẩm Diệc Minh gầm nhẹ, “Ngồi đi.” An Noãn mím môi, ngoan ngoãn lên giường. Thẩm Diệc Minh cũng đi đến bên mép giường và ngồi xuống, ông nhẹ nhàng sờ lên chân của cô, đau lòng hỏi: “Có phải lúc mới bị thương rất đau không?” An Noãn xấu hổ muốn rút chân về, ông lại nắm chân cô8thật chặt.
“Cũng không đau lắm ạ, chỉ đau một chút xíu thôi.”
Ông yêu chiều vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Lần sau phải cẩn thận nhé, người khác làm cháu bị đau, bác còn có thể đi tìm người ta tính sổ. Tự cháu ngã bị trật chân thì bác biết đi tìm ai đây.”
“Bác!” An Noãn phàn nàn. Thẩm Diệc Minh phì cười, ông duỗi tay ra kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Ông thì thầm: “Con bé6này sao lại lơ ngơ y hệt mẹ cháu thế này, chỉ cần không ở bên cạnh thôi là lại phải lo lắng cho cháu. Cháu nói xem cháu như thế này làm sao bác có thể bỏ được, làm sao có thể yên tâm gả cháu đi?”
An Noãn vùi đầu trong ngực ông, buồn buồn nói: “Vậy cháu không lấy chồng nữa, sau này cũng không lấy chồng.” Thẩm Diệc Minh nói bằng giọng cưng chiều, “Được, không lấy,3bác sẽ nuôi cháu cả đời, nhưng mẹ cháu trên trời có linh chắc sẽ trách bác mất.”
An Noãn im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô nói: “Vậy Tảo Tảo làm sao bây giờ?”
“Tảo Tảo đã có anh, có mẹ anh. Nó vẫn còn nhỏ, nó sẽ dần dần lớn lên, sẽ tiếp xúc được với nhiều người hơn. Có lẽ ban đầu thằng bé chưa thích ứng được, nhưng anh tin tưởng nó.”
“Thật ra em đã từng nghĩ, chuyện ở sân bay là do anh sắp xếp, thế nhưng về sau em cảm thấy chẳng quan trọng, chỉ cần thằng bé không có việc gì, chỉ cần nó ổn là được.” Lâm Dịch Xuyên cười nhạt, “An Noãn, em lương thiện như vậy lại thành sự châm chọc lớn nhất đối với anh, em để anh cảm thấy mình hèn hạ biết bao.”
“Không, anh không sai, em không trách anh.” An Noãn nói thật nhỏ. “Có lẽ nếu em không quay về thì đã không có chuyện gì, chúng ta sẽ kết hôn, cùng Tảo Tảo sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng mà em đã trở về, đã gặp được anh ấy, em phát hiện tất cả mọi chuyện đều không nằm trong tầm khống chế của em. Em cứ nghĩ rằng mình đã đi lâu như vậy thì tình yêu xưa kia đã không còn tồn tại, không ngờ rằng tình yêu đó chỉ đang ngủ say bốn năm, một khi tỉnh lại, em vẫn là em của lúc ban đầu. Em vẫn luôn trốn tránh, nhưng trốn càng xa, trái tim càng đau đớn. Em cố ý nói với anh ở trước mặt anh ấy rằng, Lâm Dịch Xuyên, chúng ta kết hôn đi, không một ai biết khoảnh khắc đó em đã đau lòng đến mức nào. Em cũng là người ích kỷ, em làm vậy không hoàn toàn là vì Tảo Tảo, mà là do nội tâm của em vẫn luôn giãy giụa do dự, em tự lấy cớ cho mình, cho mình một cơ hội để thoát đi. Nếu đến với anh ấy, em sẽ nghĩ đến ba mình, em có cảm giác như ông ấy đang ở trên trời nhìn em. Nhưng rời khỏi anh ấy lại làm lòng em đau đến mức không thở nổi. Lâm Dịch Xuyên, em không biết nên làm gì bây giờ?”
Nước mắt lóng lánh làm ướt nhòe hai mắt của cô.
“Trợ lý của anh ấy nói anh ấy sắp kết hôn với Lý Hân Như, anh họ của em cũng nói như vậy, em không biết là thật hay giả, nhưng trong lòng em rất đau. Anh ấy đi cùng Lý Hân Như đến bệnh viện thăm em, thấy gương mặt Lý Hân Như tràn đầy hạnh phúc, em cảm thấy rất chướng mắt. Thật ra em không hề thiện lương, cho dù em không thể đến được với anh ấy thì em cũng không muốn anh ấy đến với những người phụ nữ khác.”