Tình Đắng

Chương 38 : Ngăn cấm

Ngày đăng: 07:09 30/04/20


Trong xe Bentley phía sau, Trương Húc nói nhỏ một câu, “Ngài Mạc, hình như chúng ta đến muộn một bước rồi, có cần đuổi theo không?”



Mạc Trọng Huy không trả lời.



“Ngài Mạc, chiếc xe vừa rồi hình như là của Thường Tử Phi, xem ra hắn đã làm hòa với cố An rồi.”



“Về Thiên Đường”



Giọng điệu của Mạc Trọng Huy rất tệ, tài xế nhanh chóng quay đầu.



Trương Húc không sợ chết tiếp tục hỏi, “Ngài Mạc, không về Kỳ Uyển ăn Tết sao? Mỗi năm ngài đều qua ăn Tết với cổ Hà mà”



Mạc Trọng Huy ngẩng đầu lên, trừng mắt với Trương Húc.



Trương Húc vội vàng ngậm miệng lại.



Vào lúc này, điện thoại của Trương Húc reo lên, cậu ta nhìn xong, nơm nớp lo sợ nói, “Ngài Mạc, là điện thoại của cổ Hà, ngài có nghe không?”



Mạc Trọng Huy nhắm mắt lại thật chặt, dựa vào ghế, hạ thấp giọng nói, “Cậu nghe đi”



Trương Húc lau mồ hôi trên trán, ấn nút nghe.



Hà Tư Kỳ quang quác nói, “Trợ lý Trương, cậu có ở chung với Mạc Trọng Huy không?”



“Không có”



“Trợ lý Trương, cậu đang lừa tôi sao? Cậu có biết hậu quả của việc lừa tôi là gì không?”



Trương Húc lại lau mồ hôi, “Cô Hà, thật sự rất xin lỗi, tuy tối là trợ lý của ngài Mạc, nhưng tôi cũng có thời gian nghỉ ngơi, cho nên tôi không biết rõ ngài Mạc đang ở đâu? Cô có thể tự mình liên lạc với ngài Mạc”



Hà Tư Kỳ như muốn gào thét lên, “Nếu tôi liên lạc được với anh ấy, tôi tìm cậu làm gì nữa?”



“Vậy... tôi thật sự không biết ngài Mạc đang ở đâu?




An Noãn biết chú Thường thương cô, nhưng mà dì Nghê lại không muốn gặp cô.



Cô biết chuyện hôn nhân của hai người có hạnh phúc không, không chỉ là chuyện của hai người mà còn là chuyện của hai gia đình.



“Thường Tử Phi, em đã suy nghĩ kỹ rồi, ngày mai bất kể mẹ anh nói gì, em đều chấp nhận”



Thường Tử Phi xoay người lại, nâng mặt cô an ủi. “Đừng lo lắng, mọi thứ cứ để anh. Mẹ anh từ nhỏ đã thương anh, anh nhất định có thể thuyết phục được mẹ. Hơn nữa, ba anh mới là trụ cột trong gia đình. Ba thương em như vậy, con dâu của nhà họ Thường nhất định sẽ là em mà”



An Noãn chu mỏ, nũng nịu nói, “Gì mà con dâu nhà họ Thường chứ, em còn chưa đồng ý gả cho anh mà.”



Thường Tử Phi cười khúc khích, hôn nhẹ lên trán cổ.



Chỉ trong thời gian ngắn, Thường Tử Phi đã bày lên một bàn món ăn ngon, tốc độ nấu ăn và hương vị món ăn đều khiến An Noãn giật mình.



Thức ăn và rượu vang đều đã chuẩn bị xong rồi, đột nhiên có người gõ cửa. An Noãn có cảm giác không tốt.



Thường Tử Phi ra mở cửa, trước cửa là Nghê Tuệ và Thường Bách.



Phản ứng đầu tiên của An Noãn là chạy trốn, nhưng Nghệ Tuệ tinh mắt đã nhìn thấy cô.



“An Noãn, sao cô lại ở đây?”



Nghê Tuệ xông về hướng của An Noãn, khí thế hùng hồn đó khiến An Noãn giật mình.



Thường Bách cũng rất ngạc nhiên, đi theo sau, nắm lấy tay của An Noãn nói, “Noãn Noãn, sao cháu lại ở đây, chú Thường tìm cháu lâu rồi.”



“Chú Thường, cháu xin lỗi, chưa có thời gian về thăm chú”



“Không sao đâu, không sao, chỉ cần cháu sống tốt là được. Con bé này, sao cháu lại ở đây ăn cơm với Tử Phi, lạnh lẽo lắm, về nhà đi, ăn Tết ở nhà mới vui chứ?



Nghề Tuệ hừ một tiếng, “Hai cha con ông làm gì vậy? Vẫn còn xem nó là thiên kim như trước, ai cũng vậy lấy nó. Năm mới sang mà nó đã cướp con trai của tôi, bỏ mặc hai ông bà già này, rốt cuộc cô muốn làm gì?”