Tình Đắng
Chương 4 : Đối mặt
Ngày đăng: 07:08 30/04/20
“Đột nhiên một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước mắt, người kia chặn đường đi của cô lại.
An Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tim mình như đập lỡ một nhịp. Sau cùng, hắn vẫn tìm được cô.
“Cô An, ông chủ của chúng tôi có lời mời” Người đàn ông cung kính nói, chỉ vào một chiếc Bentley bên đường.
“Xin lỗi, tôi không biết ông chủ của cậu là ai?
“Ngài Mạc”
“Tôi không quen ngài Mạc nào cả, cậu tìm nhầm người rồi”
“Mạc Trọng Huy
Hai bàn tay của An Noãn siết lại thành nắm đấm, giọng hầm hừ lạnh như băng nói, “Ngại quá, không quen biết.”
Nói xong An Noãn liền nhấc chân đi. Hai người có vẻ là vệ sĩ chắn trước mặt cô.
Cô biết không trốn thoát được, trước nay Mạc Trọng Huy đều không cho phép bất kỳ kẻ nào chống lại ý mình.
Cô bị ép ngoan ngoãn ngồi vào trong xe. Mạc Trọng Huy đang thẳng lưng dựa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai tay An Noãn siết thật chặt. Ba năm nay, cô từng tưởng tượng vô số lần, khi gặp lại cô nhất định sẽ sống chết với hắn. Nhưng giờ này phút này, hắn ở trước mắt, cô lại không dám làm gì cả.
“Ngài Mạc, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì không?” Cô lạnh lùng mở miệng, giống như một người xa lạ.
Lông mày của Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng nhíu lại, bất chợt mở to mắt, ấn huyệt thái dương, giọng nói cuốn hút khe khẽ hỏi, “Sống ở đâu?”
Từ trước đến nay hắn nói chuyện đều ngắn gọn như vậy, ba năm nay vẫn chẳng thay đổi chút nào.
An Noãn hơi xấu hổ gãi đầu, giải thích, “Tối qua em xem một bộ phim điện ảnh rất cảm động, khóc hết nước mắt”
“Xem phim? Đi xem với ai vậy hả? Bạn trai à?”
“Em đi xem một mình”
Ngải Lợi thấy cô nghiêm túc như thế cũng không đành lòng trêu chọc nữa, cười nói, “Bây giờ những cô gái đơn giản giống như em còn rất ít, chỉ đùa một tí mà đã đỏ mặt thế này, nếu chị có em trai, chắc chắn sẽ bảo nó theo đuổi em, sống chung rất hợp”
An Noãn lại càng mất tự nhiên, đỏ mặt nói, “Chị Ngải Lợi, em đi sắp xếp lại quần áo”
Ngải Lợi nhìn bóng dáng của cô, khẽ lắc đầu. Một cô gái tốt như vậy... Tuy chỉ làm chung một tháng, nhưng cô vô cùng thích An Noãn. An Noãn chưa bao giờ lười biếng, làm việc rất nghiêm túc, dù gặp khách hàng khó tính, cô vẫn có thể mỉm cười tiếp đón. Ngải Lợi không thể nào tưởng tượng cô gái tốt như vậy vì nguyên nhân gì mà phải vào tù?
Sau bữa trưa, trong trung tâm thương mại càng lúc càng đông, người mua quần áo rất nhiều, người thử quần áo càng nhiều, An Noãn bận tối mày tối mặt.
“An Noãn? An Noãn! Anh, đúng là An Noãn kìa!”
An Noãn đang treo quần áo lên trên giá, giọng nói quen thuộc kia khiến cố lạnh sống lưng.
Giây tiếp theo, hai vai cổ bị một đôi bàn tay to mạnh mẽ kéo lại, cơ thể xoay chín mươi độ. Thường Tử Phi mang vẻ mặt phức tạp, có vui mừng, có đau đớn.
Nhất thời, An Noãn có cảm giác muốn chạy trốn.
Thường Tử Phi khàn giọng mở miệng trước, “An Noãn, em có biết anh tìm em bao lâu rồi không? Ngày đó em ra tù, anh vội vã từ nước ngoài chạy về, nhưng khi anh về đến nhà, mẹ anh lại nói em đi rồi. Anh tìm em suốt một tháng, nhưng em biến mất không một dấu vết. Bạn bè học cùng trước kia em cũng không liên hệ với ai. An Noãn, vì sao em làm như vậy? Em có biết anh lo lắng cho em nhường nào không?”
Thường Tử Hinh ở một bên cũng thêm mắm dặm muối, “Đúng vậy An Noãn, chị không biết anh trai em lo lắng cho chị thế nào đâu, tìm chị ước chừng cả tháng, gần như mỗi chỗ trước kia chị đã đi qua đều tìm hết, thậm chí mỗi ngày đều đến nghĩa trang chỗ chú An chờ chị, chỉ hy vọng một ngày chị có thể xuất hiện”
An Noãn hít sâu một hơi, bình tĩnh một cách lạ thường nói: “Anh Tử Phi, bây giờ em phải làm việc, muốn nói gì thì đợi em tan làm rồi nói có được không?”