Tình Đắng

Chương 419 : Thân thể của an noãn (6)

Ngày đăng: 07:14 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Noãn xuống xe, cùng lính cảnh vệ tiến vào khách sạn. Khi cô vào đến bên trong thì tất cả mọi người đều đã ngồi yên vị quanh bàn ăn tròn, Thẩm Diệc Minh giữ vị trí bên cạnh lại. Ông vẫy tay với An Noãn: “Cháu gái, qua đây.” An Noãn đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, nhìn xung quanh, có mấy gương mặt quen thuộc. Chủ tịch thành phố buổi chiều đã gặp, lúc này đang kinh hãi nhìn An Noãn, có lẽ là bị dọa. Còn Cố Thường Tử Hinh, cô ta lại cũng ở đây. Cô ta nhìn An Noãn, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Thẩm Diệc Minh không giới thiệu An Noãn với mọi người, mà gắp không ít thức ăn vào2trong bát cô, cưng chiều xoa đầu cô: “Ngoan, ăn nhiều một chút, đồ ăn Giang Thành cháu thích ăn nhất đó.”

Cả bàn đều là món ăn đặc sắc của Giang Thành, tất cả đều là món An Noãn thích nhất. Ở thành phố quen thuộc này, cô đã tìm được mùi vị quen thuộc.

Suốt bữa cơm, Thẩm Diệc Minh không trao đổi với bọn họ cái gì, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho An Noãn, nhìn cô ăn.

Những người khác cũng đều không dám lên tiếng, lẳng lặng ăn cơm trong bát, không có ai dám gắp thức ăn. “Sáng mai bác về Bắc Kinh, có muốn về cùng bác không?” An Noãn lắc đầu, thản nhiên trả lời: “Cháu vẫn muốn ở đây chơi mấy ngày.” Tiếng8bác này mới khiến mọi người biết thân phận của An Noãn.

Chủ tịch thành phố hiểu rõ, thầm nghĩ người có thể xứng với anh Mạc cũng chỉ có loại con cháu cán bộ cao cấp này thôi. Hóa ra hai người không chỉ trai tài gái sắc, lại còn môn đăng hộ đối.

Ăn cơm xong, An Noãn nhìn thấy Thường Tử Hinh nhìn chằm chằm mình. Cô ta không nói gì, đương nhiên An Noãn cũng sẽ không mở miệng trước. Ăn xong, Thẩm Diệc Minh dỗ cô: “Buổi tối ở khách sạn với bác nhé: Đưa bác đi dạo, làm quen thành phố cháu sinh ra lớn lên, bác còn muốn đến nhà cũ của cháu xem nữa.”

“Cháu đưa bác chìa khóa, bác tự đi đi, cháu còn6có việc khác.” Thẩm Diệc Minh cau mày, không vui, nhưng cũng nhận lấy chìa khóa An Noãn đưa cho. Bữa cơm kết thúc, Thẩm Diệc Minh muốn đưa An Noãn về nhưng cô cự tuyệt. “Anh ấy đã đến đón cháu rồi. Bác, nếu bác muốn đến nhà xem thì nhân lúc còn sớm đi đi, không phải sáng mai bác còn phải trở về Bắc Kinh sao?”

Thẩm Diệc Minh cưng chiều vuốt tóc cô, cười nói: “Đợi cậu ta đến rồi bác đi, nếu không bác không yên tâm.”

“Không sao đâu, bác đi trước đi, lát nữa anh ấy sẽ đến.” Thẩm Diệc Minh không lay chuyển được An Noãn, chỉ đành lên xe rời đi trước.

An Noãn đứng ở bên ngoài khách sạn đợi Mạc Trọng Huy.3Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố đều không dám đi, ai cũng đang trông nom sau lưng An Noãn, sợ cô có chuyện gì ngoài ý muốn.

An Noãn rất không biết làm sao, đành nói với bọn họ: “Mọi người về đi, bác tôi cũng đi rồi, mọi người còn ở đây làm gì?”

“Cô An, chúng tôi đợi cô đi rồi, chúng tôi sẽ đi.”

Bọn họ đã nói vậy, An Noãn cũng mặc kệ bọn họ luôn. Thường Tử Hinh đột nhiên đi đến trước mặt cô, cười chào hỏi cô: “An Noãn, đã lâu không gặp.”

An Noãn kéo khóe miệng lên, đáp một câu: “Đã lâu không gặp.” “Anh em đã ly hôn với Thiên Nhu rồi, chị biết không?”

An Noãn nhún vai, lạnh lùng trả5lời: “Chị không biết, chị không liên lạc với anh em.”

“Chị biết nguyên nhân bọn họ chia tay là gì không?”

An Noãn lắc đầu.

“Là bởi vì anh em vẫn không quên được chị.”

An Noãn khẽ cau mày, không vui nói: “Tử Hinh, đây đều là chuyện quá khứ rồi, đừng lôi ra nói nữa.”

“Không, anh em thật sự vẫn chưa quên được chị. An Noãn, chị có thể cho anh em thêm một cơ hội không?” Khóe miệng An Noãn giật giật, khó mà tin nổi. May mà xe của Mạc Trọng Huy đã đến, cô thở phào nhẹ nhõm. “Tử Hinh, chị đã có chồng chưa cưới rồi, xin lỗi, đi trước đây.”

An Noãn lên xe, Mạc Trọng Huy hỏi cô: “Người nói chuyện với em là ai thế?” “Thường Tử Hinh em gái của Thường Tử Phi, hình như bây giờ cô ta là thư kí của Chủ tịch thành phố hay là thư kí của Bí thư ấy.”

“Cô ta đã nói gì với em?”

An Noãn cố ý trêu hắn: “Cô ta nói với em, anh cô ta ly hôn rồi, hỏi em có thể cho Thường Tử Phi thêm một cơ hội không.”

Mạc Trọng Huy cau chặt mày, hừ lạnh: “Em trả lời như thế nào?”

“Em nói có thể bảo anh em đến theo đuổi chị đi.”

“An Noãn!” Mạc Trọng Huy nghiến răng nghiến lợi.

An Noãn dịch vào trong lòng hắn, cười khanh khách: “Trêu anh thôi, sao em có thể dây dưa với Thường Tử Phi được? Thường Tử Hinh giống mẹ cô ta. Lúc ba em vẫn còn là Bí thư, Nghệ Tuệ luôn lấy lòng em. Sau đó em ra tù, bọn họ rất ghét bỏ em, trăm phương ngàn kế không cho em và Thường Tử Phi ở bên nhau. Bây giờ nhìn thấy quan hệ của em và bác hai, lại muốn bấu víu vào em. Anh yên tâm đi, em không ngốc như vậy, em cũng có tôn nghiêm.”

Thật ra Mạc Trọng Huy muốn nói, hắn rất cảm ơn Nghệ Tuệ. Nếu như ban đầu không phải Nghệ Tuệ thể sống chết ngăn cản An Noãn và Thường Tử Phi, không chừng lúc đó hai người đã kết hôn rồi.

Thẩm Diệc Minh đến biệt thự An Noãn sống lúc còn nhỏ, tất cả lính cảnh vệ canh gác ở bên ngoài, chỉ có một mình ông đi vào trong. Năm đó Diệc Như rời khỏi Bắc Kinh đến ở nơi này, Noãn Noãn cũng ở đây hai mươi mấy năm. Nghĩ đến đây, ông cảm thấy căn biệt thự nhỏ này thật ấm cúng, dường như vẫn còn mùi hương trên người Diệc Như.

Ông đi khắp các góc trong phòng một lần, cuối cùng dừng chân ở phòng sách. Trên giá sách có mấy cuốn sách là quà ông đã từng tặng bà, có sách liên quan đến nhiếp ảnh, có sách liên quan đến kiến trúc.

Tay ông run run mở sách ra, ở trang bìa trong là một hàng nét bút tự nhiên lại quen thuộc, “bóng dáng em là tư liệu sống đẹp nhất của anh”, Thẩm Diệc Minh đè tay lên ngực, nơi đó giống như trong nháy mắt bị hút rỗng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Câu này là do ông viết. Hồi đó, khi mua cái máy ảnh cũ, ông đã chụp vô số ảnh cho bà. Lúc đó Thẩm Diệc Như nói với ông rằng ông nên chụp phong cảnh, chụp cảnh vật, đừng chụp bà mãi, cho nên Thẩm Diệc Minh đã viết một câu như vậy lên cuốn sách về nhiếp ảnh này. Ông nói với bà: “Bóng dáng em là tư liệu sống đẹp nhất của anh, xinh đẹp hơn bất cứ phong cảnh nào”.

Chuyện cũ như dòng chảy tập kích trái tim ông. Ông liếc thấy một cái hòm gỗ cổ xưa trên tầng cao nhất của giá sách, trông vô cùng quen thuộc. Thẩm Diệc Minh giẫm lên ghế mới lấy được cái hòm gỗ đó xuống. Lấy xuống mở ra, từng dòng ký ức như con nước lũ ùa về trong tâm trí ông. Bên trong có từng món quà ông tặng bà. Sinh nhật bà mười tám tuổi, ông tặng cho bà một quyển nhật ký, bởi vì con gái trưởng thành đã có tâm tư nhỏ của riêng mình. Sinh nhật bà mười chín tuổi, ông tặng cho bà một cái đồng hồ bỏ túi, giờ đây nó đã chết, nằm lẳng lặng trong hộp. Sinh nhật bà hai mươi tuổi, ông lùng sục ở rất nhiều thành phố mới tìm được một chiếc vòng ngọc thích hợp tặng cho bà. Sinh nhật bà hai mươi mốt tuổi, ông tặng cho bà một cái lược gỗ đào, muốn hàng ngày lúc bà chải đầu đều có thể nhớ đến ông. Sinh nhật bà hai mươi hai tuổi, ông tặng cho bà một quyển album ảnh, mỗi tấm ảnh bên trong đều là ông đích thân chụp. Ông thích nhìn bà mỉm cười, vui đùa trước ống kính, dường như mỗi động tác, mỗi vẻ mặt, mỗi ánh mắt đều động lòng người như vậy.