Tình Đắng
Chương 472 : Không có ai yêu cô ấy hơn cháu (4)
Ngày đăng: 07:15 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông biết có một số việc, trong lòng Thẩm Diệc Minh đã quyết, ông nói nhiều đi nữa cũng vô dụng. An Noãn mới có chút chuyện như vậy, Thẩm Diệc Minh đã sắp đau lòng điên rồi, còn có thể không nghe cô sao? Tiết Ngọc Lan bê cháo đến, Thẩm Diệc Minh nhận lấy cháo, đích thân đút cho cô.
An Noãn ngọ nguậy, “Bác hại, để cháu tự ăn.”
“Để bác, há miệng ra.” Thẩm Diệc Minh chưa bao giờ đút cho ai, động tác đút cháo cho An Noãn lại thuần thục như vậy, ông thổi nguội rồi mới đút cho cô, sợ cô bị bỏng.
An Noãn ăn non nửa bát cháo là không ăn được nữa, cơ thể rất yếu ớt, chỉ muốn nằm ở trên giường. Ông cụ Thẩm ngồi ở cạnh giường với cô một lúc, cầm tay cô nói:2“Huy đã đang trên đường về rồi, rất nhanh là có thể đến nhà.” An Noãn cau mày lại, “Anh ấy đang ở nước ngoài, mọi người gọi điện thoại cho anh ấy à?”. Ông cụ giơ tay vuốt tóc cô, “Lúc hôn mê cháu gọi tên nó, còn có thể không gọi điện thoại cho nó à? Không biết cái tên nhóc chết tiệt đó chạy ra nước ngoài làm gì, đợi nó về rồi ông sẽ nói cho nó một trận.” An Noãn chu môi, “Ông nói anh ấy làm gì! Anh ấy ra nước ngoài có nguyên nhân của anh ấy, lại không phải là đi du lịch.” Ông cụ Thẩm cười trừ, “Cái con bé này, bây giờ đã bắt đầu bảo vệ nó, sau này còn có thể đặt chúng ta trong mắt sao?”
“Ông ngoại.” “Được rồi, được rồi, ông8ngoại không trêu cháu nữa, ông xuống dưới một lúc, cháu nói chuyện với bác hai đi.” An Noãn nằm ở trên giường, mong đợi nhìn Thẩm Diệc Minh.
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ nói, “Được rồi, không cần đáng thương như vậy nữa, tạm thời bác sẽ không lấy mạng của Mạc Bình Sơn.” An Noãn kích động gần như muốn bò dậy khỏi giường, “Bác nói thật không? Bác chịu tha cho ba của Mạc Trọng Huy rồi sao?”
“Không cần mạng ông ta là một chuyện, tha cho ông ta lại là một chuyện khác. An Noãn, chuyện duy nhất bác thể làm chính là tha cho ông ta một mạng, nhưng chức vị của ông ta nhất định không thể khôi phục được.”
An Noãn cười nói, “Cháu biết, cháu không quan tâm những thứ này, chỉ cần bác không giết ông ấy6là được.” Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, ý tứ hàm súc nói, “Chỉ mong sau này cháu không hối hận về quyết định ngày hôm nay. Cũng chỉ mong cháu sẽ không vì quyết định ngày hôm nay mà phải trả bất cứ cái giá nào.”
An Noãn nghe không hiểu ý ông, cô nắm tay ông làm nũng, “Cảm ơn bác hai, cảm ơn bác.” Buổi trưa Mạc Trọng Huy về đến Bắc Kinh, vừa xuống máy bay là đến ngay nhà họ Thẩm. Lúc này An Noãn đang được Thẩm Diệc Minh đỡ xuống tầng ăn trưa, vừa nhìn thấy Mạc Trọng Huy đi vào, cô lập tức khôi phục thể lực, chạy tới ôm lấy hắn. Thẩm Diệc Minh nhìn trong lòng trống rỗng, cảm khái một câu, con gái lớn rồi không giữ lại được nữa. Mạc Trọng Huy3ôm chặt cô bằng đôi tay mạnh mẽ, khàn giọng oán trách bên tai cô, “Đồ ngốc, ai bảo em làm chuyện ngốc nghếch như vậy, em có thể đừng làm chuyện khiến người khác lo lắng nữa được không?” An Noãn ở trong lòng hắn cười hì hì nói, “Bác hai đã đồng ý rồi, ba anh sẽ không có chuyện gì đâu.” Mạc Trọng Huy nhướng mày, nhìn về Thẩm Diệc Minh cách đó không xa. Rốt cuộc ông thương yêu An Noãn thể nào, ngay cả loại chuyện này cũng thỏa hiệp, hắn hoàn toàn không ngờ được. An Noãn nói trước mặt hắn là sẽ đi cầu xin Thẩm Diệc Minh, để Thẩm Diệc Minh tha cho ba hắn, hắn đáp lời, chỉ coi như dỗ cô, có làm sao cũng không ngờ Thẩm Diệc Minh sẽ đồng ý thật.
Đại khái5là Mạc Trọng Huy về rồi, hoặc là tâm tình An Noãn tốt hơn, buổi trưa cô bé này ăn khá nhiều.
Đậu Nhã Quyên không nhịn được trêu chọc, “Đây đâu có giống người bệnh chứ, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại. Huy, sau này cháu đừng rời khỏi Bắc Kinh nữa, con bé này thật sự không thể rời xa cháu một khắc.” Ăn trưa xong, Mạc Trọng Huy cùng An Noãn về phòng nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, chỉ một lát cô đã ngủ, sắc mặt vẫn hơi kém. Hắn cúi người hôn lên môi cô, vô cùng đau lòng. An Noãn vì hắn mà bỏ ra quá nhiều, hắn thầm nghĩ trong lòng, từ nay về sau nhất định phải thương cô gấp bội, yêu cô thật nhiều. Thẩm Diệc Minh đột nhiên xuất hiện, thấp giọng nói, “Huy, đến phòng sách của tôi một chuyến, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Trong phòng sách phong cách cổ xưa, Thẩm Diệc Minh nghiêm túc ngồi ở trước bàn sách, chỉ vị trí đối diện ông, bảo Mạc Trọng Huy ngồi xuống. Mạc Trọng Huy không ngồi, cảm giác đứng mới tự nhiên hơn. “An Noãn dầm mưa ở ngoài cả ngày chỉ vì muốn bác tha cho ba cậu. Tôi tin cậu không biết, nếu không cậu sẽ không nỡ để nó dùng cách như vậy làm tổn thương mình. Tôi đã đồng ý với nó, giữ lại mạng cho ba cậu. Giam giữ suốt đời gì đó cũng không có ý nghĩa. Nhà họ Mạc cậu chắc chắn sẽ vẫn ép An Noãn đến cầu xin tôi, cho nên dứt khoát làm luôn đi, tôi sẽ tha cho ba cậu, nhưng chức vị của ông ta thì nhất định không giữ lại được, cứ tuyên bố với bên ngoài là ông ta nghỉ hưu sớm đi, cậu cảm thấy thế nào?”
“Cảm ơn bác chịu tha cho ông ấy một con đường sống, bác sắp xếp như thế nào cũng được cả.” Thẩm Diệc Minh mệt mỏi gật đầu, bình thản nói, “Bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu với cậu, từ nay về sau đối xử với Noãn Noãn tốt một chút, nếu như ngày nào đó cậu dám có lỗi với nó, hoặc là khiến nó đau lòng, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.”
“Không cần bác nói, cháu cũng sẽ đối xử tốt với Noãn Noãn, trên thế giới này không có ai yêu cô ấy hơn cháu cả.” Thẩm Diệc Minh cười mỉa mai, “Đừng nói lời như vậy trước mặt tôi, cậu vĩnh viễn sẽ không biết người khác yêu nó nhiều thế nào đâu. Thậm chí là Lâm Dịch Xuyên, cậu ta cũng yêu Noãn Noãn không kém gì cậu. Cho nên, cậu nhất định đừng có tự tin như vậy, ngày nào đó đến lượt cậu hy sinh vì Noãn Noãn, cậu sẽ không dám nói như vậy nữa.”
Lúc đó Mạc Trọng Huy không hề hiểu ý Thẩm Diệc Minh, hoặc là hắn không lưu tâm. Từ đầu đến cuối hắn đều tin tưởng sẽ không có ai yêu An Noãn hơn hẳn, bởi vì hắn đang dùng sinh mệnh để yêu cô. Rất lâu sau này, hắn mới dần dần biết, mỗi câu nói của Thẩm Diệc Minh đều có lý của nó. Chỉ là lúc đó bọn họ còn quá trẻ, đều không thể hiểu được.
An Noãn ở nhà dưỡng bệnh hai ngày là khỏi hẳn, cơ thể khôi phục rồi, nhìn cô rất có tinh thần.
Hôm nay là ngày Đường Tĩnh Vi xuất viện, An Noãn và Mạc Trọng Huy cùng đến bệnh viện đón bà.
Mạc Bình Giang và Mạc Bạch Linh đều ở đây, người nhà họ Mạc cũng đã sớm nhận được tin tức, bây giờ đối mặt với An Noãn sắc mặt đều thay đổi. Mạc Bình Giang cảm kích nói với An Noãn, “Noãn Noãn, lần này cảm ơn cháu. Đợi ba Huy ra ngoài rồi sẽ bảo ông ấy mời cháu ăn cơm.”
“Bác cả, bác khách sáo quá rồi, chúng ta đều là người một nhà.” Lúc Mạc Bạch Linh nhìn cô cũng có chút tươi cười, nửa thật nửa giả nói, “Lúc nào cháu cũng nói tốt mấy câu giúp chồng cô ở trước mặt bác hai cháu đi.” An Noãn cười, không trả lời.