Tình Đắng
Chương 474 : Cảm giác mất mát khi gả con gái (1)
Ngày đăng: 07:15 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Noãn cắn môi, cúi đầu.
Mạc Trọng Huy đi qua nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, dịu giọng nói: “Không phải là anh muốn ép em sinh con, anh biết em luôn rất mong ngóng đứa bé.”
Mạc Trọng Huy thường xuyên thấy An Noãn lén lấy ảnh đứa bé kia ra xem, cũng thấy cô tìm hiểu những kiến thức liên quan đến mang thai ở trên mạng. “Được, em uống.” Mạc Trọng Huy rất hiểu cô. An Noãn muốn đứa bé, một mặt là kết tinh tình yêu của bọn họ, mặt khác cô cũng hy vọng có thể có đứa bé khiến quan hệ căng thẳng của hai nhà hòa hoãn lại. Nhưng rất nhiều lúc tính một đằng ra một nẻo, càng mong muốn thứ gì càng không có được. An Noãn và Mạc Trọng Huy ở Shine sống thế giới hai người hai ngày, đến ngày2thứ ba, ông cụ Thẩm gọi điện thoại đến. Ông cụ ở đầu kia than phiền với An Noãn một trận, An Noãn cười vỗ về ông cụ, hứa sẽ về nhà. Hôm nay vừa vặn Mạc Trọng Huy cũng có việc, hắn đưa An Noãn đến nhà họ Thẩm, còn mình thì đến công ty. An Noãn cùng ông cụ cắm hoa ở sân sau, ông cụ thờ ơ hỏi, “Đến nhà họ Mạc rồi à?” An Noãn gật đầu. “Bây giờ thái độ của người nhà họ Mạc với cháu thế nào?”
An Noãn tự giễu nói, “Thái độ của nhà bọn họ đối với cháu đột nhiên rất tốt, mẹ Mạc Trọng Huy còn đang thu xếp hôn lễ cho chúng cháu.” “Thay đổi như vậy cháu có quen không?”
An Noãn lắc đầu, “Rất không quen.”
“Không quen cũng phải học từ từ thích ứng, sau này kết hôn8với Huy rồi, thế nào cũng phải đối mặt với người nhà nó. Lần này, bác hai cháu đã hoàn toàn thành toàn cho cháu, không chỉ không giết Mạc Bình Sơn, còn thả nó ra, nó đã giúp cháu đến hết mức rồi, hạnh phúc sau này thì phải dựa vào chính cháu nắm bắt.”
An Noãn suy nghĩ một chút, kéo cánh tay ông cụ hỏi, “Ông ngoại, lần này bác hai giúp cháu, có ảnh hưởng gì đến bác ấy không?”
“Bây giờ biết quan tâm đến nó rồi à? Chuyện lớn như vậy, cháu nói có ảnh hưởng không. Thật ra phán quyết này không phải là một mình bác hai cháu quyết định, lần này nó giúp cháu, phải đi thuyết phục không ít người, còn có rất nhiều người bởi vì chuyện này mà ý kiến với nó. Mấy ngày nay nó đều không về nhà,6chính là đang xử lý chuyện này giúp cháu.”
Ngực An Noãn hơi thắt lại, cổ hoàn toàn không suy nghĩ đến những thứ này, chỉ một lòng muốn ở bên Mạc Trọng Huy. Ông cụ Thẩm nắm tay cô, giọng nói có chút mơ hồ, “Noãn Noãn, bây giờ cháu biết bác hai cháu thương cháu nhiều thế nào rồi chứ? Ông chưa bao giờ thấy nó thỏa hiệp với bất cứ ai. Lần này lúc cháu bị bệnh, nó trắng đêm ở bên cạnh giường cháu, đến bác dâu cháu cũng phải ghen.”
An Noãn mím môi, cúi đầu.
“Noãn Noãn, ông ngoại nói những thứ này với cháu cũng không phải là muốn khiến cháu tự trách. Ông ngoại chỉ hy vọng ngày tháng sau này, cháu phải nghĩ đến bác hại cháu đối với cháu tốt thế nào. Tương lai cho dù xảy ra chuyện gì, cháu cũng không3thể làm tổn thương nó.”
An Noãn cười nói, “Cháu nhất định sẽ hiểu thuận với bác ấy.” Sau này An Noãn mới biết, ý của những lời hôm nay ông cụ nói lại sâu xa như vậy.
“Gọi điện thoại cho bác hai cháu, bảo nó có mệt mỏi thế nào cũng phải chú ý nghỉ ngơi, ăn cơm đúng giờ, có thời gian thì về nhà.” An Noãn gật đầu, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Diệc Minh. Thẩm Diệc Minh nhận được điện thoại của cô, vô cùng vui vẻ. Vừa nghe nói An Noãn ở nhà họ Thẩm, ông lập tức đồng ý buổi tối về ăn tối. Ông cụ Thẩm khẽ thở dài, nói, “Quả nhiên vẫn là bác hai cháu thương cháu nhất. Dần như ngày nào bác dâu cháu cũng gọi điện thoại cho nó, nó đều kiểm cớ rất bận không chịu về ăn5cơm, cháu gọi một cái nó lập tức đồng ý về. Nếu mà để Ngọc Lan biết, lại tức giận, cháu nhất định không được nhắc đến trước mặt bác dâu cháu đấy, đừng làm nó đau lòng, nó cũng là một người đáng thương.”
“Ông ngoại, sao cháu lại đến trước mặt bác dâu nói linh tinh được?”
An Noãn kéo cánh tay ông cụ, đột nhiên nghiêm túc hỏi, “Ông ngoại, ông có thể kể cho cháu nghe chuyện trước kia của bác hai và mẹ cháu không? Bác hai nói, bác ấy với mẹ cháu không có quan hệ huyết thống.” Có một số việc, không giấu được, cũng không cần thiết phải giấu nữa. “Noãn Noãn, còn nhớ ngọn núi ông ngoại dẫn cháu và Huy đến không? Ông từng nói ở đó từng xảy ra một bi kịch, ông suýt nữa chết ở đó, là một chiến hữu của ông chặn súng thay ông, người chiến hữu đó chính là ba ruột của bác hai cháu.”
An Noãn hít một hơi. “Bác hai cháu không phải là cốt nhục của ông, chuyện này không mấy ai biết, cháu cũng không được đi ra ngoài nói linh tinh, nếu không chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng.” “Ông ngoại yên tâm, cháu sẽ không nói với bất cứ ai hết.” Ông cụ Thẩm gật đầu, “Thật ra đã qua mấy chục năm rồi, ở trong lòng ông, bác hai cháu chính là con trai của ông.”
Buổi tối Thẩm Diệc Minh kết thúc công việc từ sớm, về nhà họ Thẩm ăn tối. Cuộc đời một khi có mong đợi, hình như làm gì cũng có thể làm chơi ăn thật. Hai ngày mất không ít sức, cuối cùng Thẩm Diệc Minh cũng giải quyết được chuyện của Mạc Bình Sơn, chỉ mong ông ta có thể thay đổi làm lại cuộc đời, làm người tử tế. Thẩm Diệc Minh ngồi ở trong xe, từ xa đã thấy An Noãn chờ ở cửa. Thấy cô sốt ruột đợi mình, một khắc đó, trong lòng ông vô cùng chân thực, dường như vì cô bỏ ra nhiều hơn nữa, hy sinh nhiều hơn nữa, cũng đều đáng giá. An Noãn nói thật ra không sai chút nào, suy cho cùng Mạc Bình Sơn là ba ruột của Mạc Trọng Huy, cho dù Mạc Trọng Huy có ghét ba mình thế nào, chung quy máu vẫn đậm hơn nước. Nếu như Mạc Bình Sơn mất mạng trong tay ông, con đường sau này hai đứa sẽ khó mà đi được.
An Noãn nhìn thấy xe của Thẩm Diệc Minh, tiến lên đón, thân mật khoác cánh tay ông, “Bác hai, hôm nay bác về sớm thế?”
“Bác nghe nói cháu ở nhà, nào có còn tâm tư mà làm việc.” “Bác hai, bác sắp chiều hư cháu rồi đấy.”
Thẩm Diệc Minh cười nói, “Không phải đã chiều hư rồi sao? Đúng là vô pháp vô thiên rồi.”
An Noãn bĩu môi, giải thích, “Cháu đâu có. Đúng rồi, lúc nào thì ba của Mạc Trọng Huy có thể ra ngoài ạ?”
“Sắp rồi, một hai hôm nữa thôi.” An Noãn thở phào nhẹ nhõm, khoác cánh tay Thẩm Diệc Minh đi vào nhà. Thẩm Diệc Minh không nhìn thấy Mạc Trọng Huy, nghi ngờ hỏi, “Sao Huy lại không có ở đây?” “Hôm nay công ty có việc, anh ấy không đến đây, tối nay cháu ở đây, bác khống chế chứ?”