Tình Đắng
Chương 480 : Đăng ký kết hôn (2)
Ngày đăng: 07:15 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lúc lâu sau, Đường Tĩnh Vi mới dần dần bình tĩnh trở lại. Giọng bà hơi khàn khàn nói với Mạc Bình Sơn: “Buông tay đi thôi, về hưu cũng tốt. Từ khi chúng ta kết hôn, những năm qua ông vẫn luôn chiến đấu vì sự nghiệp, chúng ta không được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, giờ lui về cũng tốt, chúng ta càng có nhiều thời gian để đi du lịch, có được không?” Mạc Bình Sơn vẫn không nuốt trôi được cục tức này. Ông ta siết chặt hai tay thành nắm đấm, nói mà gần như nghiến răng nghiến lợi. “Thẩm Diệc Minh đã khiến tôi chịu nhục nhã, tôi sẽ trả lại hắn gấp bội.” “Bây giờ ông không có gì cả, ông lấy cái gì mà đi trả lại cho2ông ta?”
Đổi con mắt thâm thúy của Mạc Bình Sơn híp lại, trong mắt ông ta có sự ác độc không thể diễn tả được. Ông cụ Tiết vất vả lắm mới gọi được Tiết Ngọc Lan về nhà, dù bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng trong lòng ông cụ vẫn luôn lo cho bà. Tối nay biệt thự rất náo nhiệt, hai đứa con trai của ông cụ đều đưa con cháu đến, Doãn Hậu Vọng cũng đưa cả gia đình tới, Tiết Ngọc Lan cũng đến. Ông cụ Tiết ngồi ở vị trí chủ vị, bên tay trái là Tiết Ngọc Lan, tay phải là Doãn Thị Hàm, đây là hai người mà ông cụ thương yêu nhất.
Hiểm khi có được bữa cơm đoàn viên, ông cụ Tiết vô cùng xúc động, “Giờ mọi8người đều bận rộn cả, gọi được mấy đứa về đây đúng là không phải chuyện dễ dàng.”
Con trai cả Tiết Gia Minh nghi ngờ hỏi: “Ngọc Lan, sao Diệc Minh và Thần Bằng không đến?”
Tiết Ngọc Lan hơi mất tự nhiên, bà mỉm cười rồi trả lời: “Diệc Minh bận rộn nhiều việc, còn thằng nhóc Thần Bằng chắc đang đi gặp bạn rồi.” Ông cụ Tiết ồ lên, ông nói với giọng châm chọc: “Đúng là bận bịu thật đấy nhỉ, bận quanh năm suốt tháng chẳng gặp được một lần.” Tiết Ngọc Lan hơi mím môi, nói thật nhỏ: “Ba, hôm nào con và Diệc Minh sẽ cùng về thăm ba ạ.”
Ông cụ phất tay, lạnh lùng nói: “Không cần, ba cũng không có mặt mũi lớn như vậy để nó phải đến thăm, ba6sợ bị giảm thọ.” Tiết Ngọc Lan cúi thấp đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
Anh cả Tiết Gia Minh thấy thế bèn cười, nói: “Ba, ba cũng thật là, Diệc Minh bây giờ ở cái vị trí này rồi sao có thể nhàn rỗi được. Ba còn so đo mấy thứ này với em nó làm gì.”
Điều làm ông cụ Tiết nhức đầu là hai đứa con trai của ông luôn có quan hệ rất tốt với Thẩm Diệc Minh. Nếu như có một ngày hai bên thật sự trở mặt với nhau, ông cũng không biết hai đứa con trai sẽ đứng về phía ai đây.
“Ngọc Lan, nghe nói trong nhà con mới có thêm một con bé à?” Tiết Ngọc Lan gật đầu, giới thiệu đơn giản, “Con bé là con gái của Thẩm Diệc3Như bị lưu lạc bên ngoài ba mươi năm, gần đây mới được nhà họ Thẩm tìm về ạ.” “Ba còn nghe nói Thẩm Diệc Minh rất chiều chuộng con bé đó, ngay cả chuyện của Mạc Bình Sơn, nó cũng dám thò một chân vào, việc này có thật không?” “Không, không có đâu ạ, tội của Mạc Bình Sơn cũng không đáng chết, chuyện này sao có thể có liên quan với An Noãn được ạ.”
“Sao ba nghe nói con bé đó có hôn ước với bên nhà họ Mạc, nó đang muốn cứu ba chồng tương lai của nó đấy. Ngọc Lan, con thấy mình có thể giấu giếm được sự thật ở trước mặt ba sao? Những tin tức ba nghe được còn có thể là giả được à?”
Tiết Gia Minh thở hắt ra5vì kinh ngạc, ông ta hỏi Tiết Ngọc Lan với vẻ khó tin: “Chuyện của Mạc Bình Sơn thật sự có liên quan tới con bé kia à? Sao Diệc Minh lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, quá không nên.” Tiết Ngọc Lan muốn nói giúp cho Thẩm Diệc Minh, nhưng bà không thể nói được một câu giải thích nào cả. Ông cụ còn nói thêm: “Ba không hiểu lắm, nhìn Thẩm Diệc Minh đâu giống một người quá thương yêu con cái, từ thái độ của nó với Thần Bằng nhà ta cũng đủ để nhìn ra rồi, tại sao nó lại chiều chuộng con nhóc kia như vậy?” “Bởi vì An Noãn là con gái của Thẩm Diệc Như, lúc trước Thẩm Diệc Như bỏ nhà ra đi nên con bé phải chịu khá nhiều cực khổ ở bên ngoài, vì thế mà tất cả mọi người đều nghĩ muốn đền bù cho con bé.” “Lại là đền bù, chuyện trong chính trị đấu thể thay đổi chỉ vì một câu nói của nó, việc này không giống như tác phong chặt chẽ cẩn thận của Thẩm Diệc Minh. Ba có nghe phong phanh bên ngoài đang đồn rằng con bé kia chính là con gái riêng của Thẩm Diệc Minh.”
Sắc mặt Tiết Ngọc Lan lập tức trắng bệch, bà nhìn ông cụ Tiết rồi vội vàng nói: “Không phải, ba, không thể tin lời đồn được ạ. An Noãn là con gái của Thẩm Diệc Như, sao lại là con gái riêng của Thẩm Diệc Minh được ạ?”
Ông cụ Tiết nói to: “Chuyện tình loạn luân của Thẩm Diệc Minh và Thẩm Diệc Như năm đó có ai mà không biết, chúng có thể sinh ra đứa con gái riêng này cũng chẳng có gì là lạ. Ngọc Lan, con yên tâm, con cứ nói thật cho ba biết, nếu như con có bị thiệt thòi hay uất ức gì ở nhà họ Thẩm, ba và hai anh trai con cũng sẽ làm chủ cho con.”
Tiết Ngọc Lan cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Con không bị thiệt thòi, nhà họ Thẩm rất tốt với con.” Vừa rồi ông cụ Tiết rất nghiêm túc quan sát sắc mặt của Tiết Ngọc Lan, nét mặt và biểu hiện của bà đủ để chứng minh con bé kia và Thẩm Diệc Minh có quan hệ không bình thường. Bữa cơm này làm Tiết Ngọc Lan cảm thấy rất mệt mỏi, tất cả mọi người đều quan sát nét mặt của bà với ý nghĩ tìm tòi nghiên cứu. Mỗi một câu hỏi của ông cụ Tiết đều làm bà không chống đỡ được, giống như chỉ cần bà mở miệng ra nói là sẽ lộ tẩy hết vậy.
Cơm nước xong xuôi, bà kiên trì muốn về nhà họ Thẩm, ông cụ Tiết có nói thế nào cũng không được. Trong phòng làm việc, ông cụ Tiết ngồi trên ghế, dùng một tay chống cằm, không ngừng than thở. Doãn Hậu Vọng thấy ông cụ có biểu hiện thế này thì trong lòng mừng thầm, ông ta cố ý nói: “Thưa ngài, từ biểu hiện của Ngọc Lan, chắc ngài cũng nhìn ra con bé kia khẳng định là con riêng của Thẩm Diệc Minh, phải không ạ?”
Ông cụ Tiết nghiêm mặt gật đầu, ông thở dài, “Những năm qua, cô con gái này của tôi đã phải chịu đựng những gì đây? Cái thằng súc sinh Thẩm Diệc Minh này vậy mà có thể loạn luân với chính em gái mình, còn sinh ra cái con nhóc hạ tiện kia, nó muốn tôi tức chết đây mà!”
“Ngài, ngài cảm thấy bây giờ có phải là lúc hành động không?” Ông cụ Thẩm nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Gọi Mạc Bình Sơn ngày mai đến đây một chuyến, tôi có một số việc muốn giao cho nó đi làm.”
Doãn Hậu Vọng gật đầu, mỉm cười. “Thưa ngài, chỉ cần là chuyện nhằm vào Thẩm Diệc Minh, tôi nghĩ Mạc Bình Sơn nhất định sẽ rất sẵn lòng làm.”
***
Một buổi sáng trong xanh, An Noãn vừa mở mắt đã thấy ngoài phòng tràn ngập nắng ấm, rất tươi đẹp. Thời tiết như thế này luôn khiến tâm trạng của con người ở trên tốt hơn.
Mạc Trọng Huy thầy cô tỉnh giấc, bèn tiến tới hôn lên đôi môi hồng của cô, đột nhiên hắn nói: “An Noãn, hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
An Noãn hơi run lên, cô nói đùa: “Ai muốn đăng ký kết hôn với anh, em còn chưa muốn gả cho anh đâu đấy.”