Tình Đắng
Chương 492 : Cho ba cơ hội, để ba bù đắp cho con (1)
Ngày đăng: 07:15 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Noãn khóc lóc chạy về nhà họ Thẩm, lính cảnh về đều bị cô dọa giật mình, ngăn cô lại hỏi bị ai bắt nạt, An Noãn dùng sức đẩy bọn họ ra chạy vào nhà. Ông cụ Thẩm đang ở phòng khách đánh cờ một mình, thấy An Noãn khóc chạy vào, cũng bị dọa giật mình. Ông cụ vội vàng đứng lên đón, cuống cuồng hỏi, “Cháu gái, làm sao thế? Ai bắt nạt cháu, sao lại khóc thế hả?” An Noãn dùng sức lau nước mắt, nghẹn ngào gằn từng chữ hỏi, “Cháu rốt cuộc là con gái của ai? Ba ruột cháu là ai?” Ông cụ Thẩm sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ đau đớn.
Hít sâu một hơi, ông cụ dùng sức nắm lấy2tay An Noãn. An Noãn hất mạnh ra, lớn tiếng hét lên, “Ông ta nói cháu không phải là con gái của An Hồng Minh, có phải là thật không?”
Ông cụ Thẩm đau đớn gật đầu.
Một khắc đó, An Noãn cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu như sập xuống, mây đen giăng đầy. Cô không dám tin người yêu thương mình như vậy lại không phải là ba ruột của mình. Cái thế giới này hình như loạn hết lên rồi. Nước mắt không sao khống chế được tuôn ra ngoài. Ông cụ Thẩm đau lòng cau mày lại, nắm chặt tay cô, như sợ một giây tiếp theo cô sẽ chạy đi. “Noãn Noãn, ngồi xuống nghe ông ngoại nói đã, cháu là con gái ruột của bác hai cháu.”
An8Noãn hất tay ông cụ ra, bịt chặt hai tai lại, điên cuồng gào lên, “Không, cháu không phải, bác ấy chỉ là bác hại của cháu, ba cháu là An Hồng Minh. Cả thế giới không có ai thương cháu bằng ông ấy, mọi người đừng hòng lừa gạt cháu!”
Ông cụ Thẩm hít sâu một hơi, đây là tội nghiệt gì thế này, vì sao ân oán đời trước phải để cho một đứa bé đến trả
“Noãn Noãn, nghe ông ngoại nói, bác hai cháu và mẹ cháu rất yêu nhau, nhưng có đủ nguyên nhân không thể ở bên nhau. Cháu phải tin tưởng, cháu là kết tinh tình yêu của bọn họ, không phải là ngoài ý muốn.”
Tiết Ngọc Lan đứng ở cầu thang, nước mắt lặng lẽ rơi6xuống. An Noãn là kết tinh của tình yêu, chỉ có Thần Bằng của bà là ngoài ý muốn.
Ngày kết hôn, bà và Thẩm Diệc Minh ở bên nhau, may mắn mang bầu chính vào lần đó. Lúc bà nói tin vui này cho ông, bà lại thấy ông cau mày lại, vẻ mặt khó chịu. Đứa bé này là không được mong đợi, đến nỗi mang thai mười tháng, thời gian ông ở bên bà vô cùng ít ỏi. Lúc đó ông vẫn chưa bận thế này, nhưng luôn tìm lý do để không về nhà. Sinh Thần Bằng xong, bà bị trầm cảm sau sinh, rất nhiều chuyện đều có nguyên do.
Ở nhà họ Tiết, bà là viên ngọc quý ông cụ Tiết cưng nựng trong lòng bàn tay. Gả3cho Thẩm Diệc Minh, bà phải chịu bao nhiêu tủi thân. Vốn tưởng là sinh con trai cho ông, ông sẽ vui vẻ, sẽ lo cho gia đình, những đứa bé ra đời rồi, số lần ông về nhà càng ít hơn. Sau khi đứa bé ra đời, thậm chí ông còn chưa từng bể nó. Bây giờ, có lúc bà luôn nghĩ, nếu như năm đó người kết hôn với ông là Thẩm Diệc Như, nếu như An Noãn sinh ra bên cạnh ông, ông sẽ vui vẻ đến nhường nào, cưng chiều đến nhường nào. An Noãn không ngừng dùng tay lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng không hết được. “Noãn Noãn, nếu như nhất định phải truy cứu chuyện năm đó là ai đúng ai sai, vậy5tất cả đều là ông sai, là ông không nói cho hai đứa nó biết thân thể của Diệc Minh, là ông chia rẽ hai người yêu nhau. Cháu muốn trách thì trách ông ngoại, đừng trách bác hai cháu, nó thật sự rất yêu thương cháu, nó cũng rất khó.”
“Đủ rồi,” An Noãn ngắt lời ông cụ, “Xin ông đừng nói gì nữa, cháu vĩnh viễn là con gái của An Hồng Minh.”
An Noãn nói rồi chạy ra khỏi nhà họ Thẩm, Đậu Nhã Quyền và Miêu Dung cũng không kéo được cô lại, không biết đột nhiên cô lấy đâu ra nhiều sức như thế.
Sau khi cô đi, ông cụ Thẩm ngã ngồi trên sofa. “Mau đi gọi điện thoại cho Diệc Minh đi.” Hô hấp của ông cụ đã hơi bất ổn.
Miếu Dung chạy vội đi gọi điện thoại. Đậu Nhã Quyên ngồi trên sofa với ông cụ, an ủi, “Ba, ba đừng lo lắng, Noãn Noãn chỉ là nhất thời không chấp nhận nỗi, đợi nó bình tĩnh lại rồi, nhất định sẽ quay về. Chúng ta đều đối xử với nó tốt như vậy, nó không thể nào không cần cái nhà này nữa.”
Ông cụ Thẩm lắc đầu, sắc mặt có chút ảm đạm, “Ba đã sớm nói với Diệc Minh rồi, sớm nói chân tướng cho nó biết đi, đừng để bị người khác lợi dụng. Chân tướng nói ra từ miệng chúng ta và miệng người khác là hai thứ khác hẳn nhau, nhưng Diệc Minh không dám nói, luôn không có dũng khí thẳng thắn với nó. Nếu như có báo ứng, tất cả báo ứng của quá khứ đều nên đổ lên người ba, đừng báo ứng lên con bé.”
“Ba, ba đừng nói linh tinh, tất cả rồi sẽ ổn thôi, con tin là Diệc Minh sẽ xử lý tốt.” An Noãn khóc chạy ra khỏi nhà họ Thẩm. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Trọng Huy, cô không quan tâm bên kia là mấy giờ, vào giờ phút này, cô chỉ muốn gặp hắn, cho dù nghe giọng hắn cũng được rồi. Cái thế giới này có quá nhiều lời nói dối, quá nhiều giả tạo, cô đã không biết còn có thể tin tưởng ai nữa, người duy nhất cô tin tưởng chỉ có hắn. Tiếng chuông reo rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối không có ai nghe máy. Cô gọi hết lần này đến lần khác, chỉ đổi lấy toàn là thất vọng. An Noãn đến sân bay mua vé máy bay trở về Giang Thành. Hình như chỉ có những ngày tháng ở Giang Thành mới là chân thật nhất. Ngồi ở trên máy bay, cô nhớ lại rất nhiều chuyện lúc nhỏ. Lúc cô còn rất nhỏ, ký ức rất ít, trong ấn tượng ba luôn ngồi ở đầu giường kể truyện cổ tích cho cô. Sau khi lớn lên, hiểu chuyện hơn một chút, ba rất thích kể chuyện của ba và mẹ cho cô nghe, ba nói với cô, mẹ là một người phụ nữ rất tốt đẹp, bọn họ rất yêu nhau, vì ở bên nhau mà không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Cô đã từng cảm động vì tình yêu oanh liệt này, cũng từng muốn có thể gặp được một người vì mình mà bất chấp tất cả.
Khi cô gặp được Mạc Trọng Huy, cô trở thành người không để ý đến tất cả, cô mới thật sự hiểu sức mạnh của tình yêu to lớn thế nào. Những năm theo đuổi Mạc Trọng Huy, cô yêu sâu đậm đến vậy, cho dù bảo cổ chết vì Mạc Trọng Huy, cô cũng cam tâm tình nguyện. Lúc còn trẻ, hiểu biết đối với tình yêu là mù quáng và kích động. Từ Bắc Kinh đến Giang Thành, chặng đường mấy tiếng đồng hồ, nước mắt cô vẫn chưa hề dừng lại.
Người tốt bên cạnh nói giọng Giang Thành an ủi cô, “Cô gái, có chuyện gì mà đau lòng như vậy, nghĩ thoáng một chút, thế giới này vẫn rất đẹp.” Người ngoài sao có thể hiểu được sự đau đớn của cô. Xuống máy bay, cô bắt xe về thẳng biệt thự, ở nơi đó có rất nhiều kỷ niệm của cô và ba.