Tình Đắng
Chương 498 : Hóa ra là hà tư kỳ (3)
Ngày đăng: 07:15 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người đi đến một nhà hàng cơm u, Ngải Lợi không nhịn được oán trách, “Em trở lại lâu như vậy cũng không tới thăm chị, còn khó hẹn như vậy, chị còn tưởng là em có bầu, anh Mạc nhà em không cho em ra ngoài.” Ánh mắt An Noãn ảm đạm, nói nhỏ, “Em vẫn chưa có bầu.” “Chuyện này không gấp, em và anh Mạc đều còn trẻ, cứ từ từ, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.”
Một bữa cơm, dường như hai người trở lại như trước kia, nói mãi mà không hết chuyện. An Noãn và cô ấy nói rất nhiều chuyện những năm này đã trải qua, Ngải Lợi không nhịn được cảm thán, “Noãn2Noãn, em và anh Mạc đến được với nhau thật không dễ dàng.”
“Chị Ngải Lợi, chị có biết bây giờ chị Phù Thu ở đâu không?”
Ngải Lợi thở dài, thản nhiên nói: “Sau khi Lương Trạch Minh mất chức, rất nhiều bất động sản cửa hàng của Phù Thu đều bị đóng, chị ấy bị ảnh hưởng rất lớn. Sau đó chị ấy đi theo một ông nhà giàu hơn năm mươi tuổi, còn sinh cho ông ta một cô con gái, đứa bé còn chưa đầy tháng, người ta đã không cần chị ấy nữa. Sau đó, chị ấy đưa con gái rời khỏi Giang Thành, đến bây giờ chưa từng liên lạc với chị. Chị cũng không biết bây giờ chị8ấy sống như thế nào. Đúng là hồng nhan bạc mệnh. Một người phụ nữ tốt đẹp như vậy, chỉ là quá theo đuổi danh lợi. Nếu như chị ấy sớm tìm một người đàn ông bình thường, ai mà không bảo vệ thương yêu chị ấy trong lòng bàn tay chứ, chỉ tiếc...” An Noãn nghe xong cũng vô cùng cảm khái. “Noãn Noãn, có chuyện này chị không biết có nên nói cho em biết không.” Ngải Lợi do dự nói.
An Noãn cười, “Có chuyện gì chị cứ nói đi, khách sáo với em như vậy làm gì? Còn coi em là bạn tốt không?”
Ngải Lợi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Noãn Noãn, chính vì chị coi em là6bạn tốt, cho nên mới nói thật với em. Cho dù anh Mạc biết sẽ không tha cho chị, chị vẫn phải nói cho em biết, chuyện này chị đã giữ trong lòng rất lâu rồi.”
An Noãn nhướng mày, trêu ghẹo, “Rốt cuộc là chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ chị thấy Mạc Trọng Huy giấu em ở bên một người phụ nữ khác à?”
Ngải Lợi nghiến răng, nói ra, “Mấy ngày trước chị nhìn thấy Hà Tư Kỳ.” An Noãn hơi khựng lại, cô đã quên mất bao lâu không nghĩ đến người này rồi.
“Mấy ngày trước chị ở trong cửa hàng, Hà Tĩ Kỳ tới Bách Nhạc dạo phố, chị mới phát hiện đầu óc cô ta minh3mẫn rồi. Cô ta còn nói với chị, những năm qua anh Mạc luôn sắp xếp cho cô ta chữa bệnh ở nước ngoài, gần đây chữa khỏi hẳn rồi nên về nước. Nhìn cô ta rất bình thường, lúc nói chuyện tư duy cũng rất rõ ràng.”
Choang một tiếng, ly cà phê trên tay An Noãn rơi xuống đất. “Noãn Noãn, em không sao chứ?” Ngải Lợi nắm tay cô, “Xong rồi, chị không nên nói cho em biết.”
“Chị Ngải Lợi, cảm ơn chị đã nói cho em biết những điều này.” An Noãn đứng dậy rời đi. Ngải Lợi đuổi theo cô, lo lắng khuyên nhủ, “Noãn Noãn, có lẽ là Hà Tư Kỳ nói dối, em biết mà, trước kia5cô ta luôn thích nói dối, không có ý tốt.”
An Noãn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Chị Ngải Lợi, chị yên tâm đi, em không sao. Năm đó Hà Tư Kỳ không đánh ngã được em, bây giờ cũng sẽ không.”
“Em có thể nghĩ như vậy đương nhiên là tốt, nhưng sắc mặt em.”
“Không sao, em không thoải mái, đi về trước, hẹn chị ngày khác lại gặp nhau.”
Sau khi An Noãn rời đi, trái tim Ngải Lợi đập thình thịch mãi. Cô ấy do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói cho cô biết, cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai. Cô ấy cảm thấy An Noãn không nên bị lừa gạt, đối với Hà Tư Kỳ phải có để phòng, không thể để cho chuyện năm đó tái diễn.
Đi từ nhà hàng cơm ura, An Noãn bắt xe trở về biệt thự. Mạc Trọng Huy luôn có chuyện giấu cô, hóa ra có liên quan đến Hà Tư Kỳ. Những năm qua hắn vẫn không từ bỏ chữa trị cho cô ta, cho dù người phụ nữ độc ác đó từng khiến cô mất con. Lúc cô cần hắn nhất, hóa ra hắn đang ở bên cạnh Hà Tư Kỳ. Có lẽ Thẩm Cầm Phong di dân đến nước Mỹ cũng là vì Hà Tư Kỳ. Vì Hà Tư Kỳ, hắn không tiếc bỏ ra cái giá lớn như vậy.
Tất cả sự kiên cường trong lòng dường như lập tức sụp đổ, cô đã không biết cái thế giới rối ren phức tạp này còn có ai là đáng để tin tưởng nữa.
“Cô này, cô không sao chứ?” Tài xế đột nhiên quan tâm hỏi, An Noãn mới phát hiện mình lại đang khóc. Vốn tưởng rằng cho dù không có người nhà, không có tinh thần, ít nhất cô vẫn còn hắn. Trời mới biết phải cố gắng thuyết phục mình thế nào, cô mới có thể có dũng khí ở bên hắn.
Xe đến biệt thự, dọc đường đi cô đã nghĩ xong chất vấn hắn như thế nào, mới phát hiện giờ phút này ngay cả dũng khí đi vào cô cũng không có. Người giúp việc trong nhà mua đồ ăn về nhìn thấy cô, cười nói, “Cô An, sao không vào nhà thể, có khách quý đến đó.”
Người giúp việc kéo cô vào nhà, An Noãn nhìn thấy người gọi là khách quý lại là Thẩm Diệc Bái. Mạc Trọng Huy đi đến khoác vai cô, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Bác cả đến rồi.”
An Noãn hơi tránh cánh tay hắn, nhìn Thẩm Diệc Bái, tiếng “bác cả” kia làm sao cũng không gọi ra miệng được.
Thẩm Diệc Bái cười trêu ghẹo, “Sao thể, đến bác cả cũng không cần nữa à?” Thẩm Diệc Bái đi tới kéo cô ngồi xuống sofa, nắm chặt tay cô trong tay mình.
Giây phút đó, trái tim An Noãn đột nhiên có chút chua xót, chỉ cần ở bên cô, Thẩm Diệc Minh rất thích nắm tay cô, thậm chí cô còn nhớ rõ từng động tác cùng với mỗi biểu tình trên mặt ông.
“Noãn Noãn, bác cả đến đón cháu về, ra ngoài giải sầu lâu như vậy, cháu cũng không sợ mọi người lo lắng à? Ông nhớ cháu không chịu nổi nữa rồi, ngày nào cũng ôm ảnh gia đình ngủ. Gần đây ông lại nằm viện, nhức đầu choáng váng.” An Noãn cúi đầu xuống, trong lòng đau đớn.
“Noãn Noãn, có một số chuyên cho dù cháu trốn tránh, nhưng nó vẫn xảy ra, tồn tại. Tình cảm của Diệc Minh và Diệc Như, bác chứng kiến tất cả, nếu như cháu cũng như bác, từng chứng kiến tình yêu của bọn họ, cháu nhất định sẽ không trách bọn họ. Không có ai biết bọn họ yêu nhau sâu đậm thể nào, cũng không có ai biết bọn họ đau khổ thế nào. Diệc Minh là một người vô cùng ưu tú, mẹ cháu vì tiền đồ của nó mới lựa chọn hy sinh tình yêu của mình. Bác cả biết, cháu rất có tình cảm với ba cháu. An Hồng Minh đúng là một người rất vĩ đại, nhưng ông ấy đã không còn nữa rồi, chúng ta nên quý trọng người còn sống, đừng cho mình bất cứ cơ hội hối hận tự trách gì.”
Nhắc đến An Hồng Minh, ngực An Noãn lại co thắt, cô cắn môi, nói nhỏ: “Bác cả, bác đừng khuyên cháu, cháu không muốn trở về.”
Thẩm Diệc Bái thở dài một tiếng, giơ tay vuốt tóc An Noãn, vẻ mặt phức tạp nói: “Noãn Noãn, coi như bác cầu xin cháu, cùng bác về đi. Những ngày tháng còn lại trong cuộc đời ông, hy vọng có cháu bầu bạn. Diệc Minh cũng nói rồi, chỉ cần cháu về, nó có thể không gặp cháu, cố gắng hết sức tránh cháu. Nó đã làm đến như vậy rồi, cháu có thể cũng nhường một bước không?”