Tình Đắng

Chương 505 : Trở về là tốt rồi (1)

Ngày đăng: 07:15 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiết Ngọc Lan cầm tay ông, an ủi: “Ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa được con bé về. Tôi tin Noãn Noãn cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, vì ông cụ, nó sẽ trở lại thôi.” Tiễn Tiết Ngọc Lan và Đậu Nhã Quyên xong, Thẩm Diệc Bái ở trên xe nói với giọng nặng nề: “Diệc Minh, chú tới cơ quan đi, có một số việc anh muốn nói với chú.” Cơ quan của Thẩm Diệc Minh là một nơi rất trang nghiêm, cũng là nơi rất an toàn. “Anh đã tra ra được, trong khoảng thời gian này thằng nhóc Huy thường xuyên đến nước Mỹ không phải vì đang có dự án ở đó.” Thẩm2Diệc Minh im lặng nghe anh mình nói hết.

“Lá gan của thằng nhóc kia hơi bị lớn đấy, nó đưa An Hồng Minh sang nước Mỹ.”

Tim Thẩm Diệc Minh như ngừng đập, hai hàng lông mày của ông nhăn lại. “Năm đó có người muốn đưa An Hồng Minh vào chỗ chết, thằng nhóc Huy cứu được ông ta. Nhưng do An Hồng Minh nuốt vào quá nhiều thuốc ngủ nên mãi vẫn không tỉnh lại, trở thành người thực vật. Thời gian gần đây hình như tình trạng của ông ta không được tốt lắm, Huy còn phải một bác sĩ thằng bé rất tín nhiệm tới đó để chăm sóc cho ông ta.” Thẩm Diệc Minh day huyệt thái dương,8“Giỏi lắm, loại chuyện thế này mà nó cũng dám làm, còn mong giấu giếm được hả?” “Đúng vậy, lúc anh tra ra được cũng giật nảy mình. Năm đó nó làm ăn ở Giang Thành rất khá, chút chuyện này tất nhiên không thể làm khó được nó.”

“Noãn Noãn có biết không?” Thẩm Diệc Minh chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Thẩm Diệc Bái lắc đầu, “Kỳ lạ là thằng nhóc này vẫn luôn giấu giếm Noãn Noãn, không biết là nó có mục đích gì. Anh càng ngày càng không hiểu rõ nó. Hiện giờ Noãn Noãn yêu nó sâu đậm như vậy, anh thật sự cảm thấy hơi lo lắng.” Thẩm Diệc Minh thấy đầu mình càng6đau hơn. “Tình trạng của An Hồng Minh hiện giờ rất không ổn định, có lẽ không sống được bao lâu. Nếu Noãn Noãn biết tất nhiên sẽ bị tổn thương lần thứ hai, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà thằng nhóc kia vẫn luôn giấu giếm nó.”

Thẩm Diệc Minh bóp trán, giọng nói khàn khàn lạnh lùng của ông vang lên. “Chuyện này nhất định không thể để cho Noãn Noãn biết được, con bé đã không thể tiếp nhận thêm bất cứ sự đả kích nào. Em sợ nếu nó biết An Hồng Minh không chết, nó sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.”

“Anh biết, nhưng việc này lại không nằm trong sự khống chế của chúng ta,3chỉ có chờ thằng nhóc kia trở về, tìm nó nói chuyện mới được, để xem rốt cuộc nó có mục đích gì.” Thẩm Diệc Minh thở dài, “Chỉ mong nó không phức tạp như chúng ta tưởng tượng. Hiện giờ em sợ nhất là giết chóc, còn sợ Noãn Noãn bị tổn thương nữa. Con bé này quá đơn thuần, nếu nói về thủ đoạn thì nó không phải là đối thủ của bất cứ ai.”

“Yên tâm đi, có chúng ta ở đây, sẽ không để cho nó bị người ta bắt nạt.”

Thẩm Diệc Minh đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, ông nói bằng giọng u ám, “Em sợ cuối cùng em thua, không thể bảo vệ được con bé5nữa.” “Chúng ta sẽ không thua.” Thẩm Diệc Bái cổ vũ, “Khi nào thì chú sẽ bắt đầu ra tay với nhà họ Mạc và họ Doãn?” “Trước tiên giải quyết nhà họ Doãn đã, Doãn Hậu Vọng là cánh tay phải của lão Tiết, chém đứt một cánh tay của lão ta để xem lão ta còn có thể gây ra sóng gió gì nữa.”

Thẩm Diệc Bái gật đầu, ông nói với vẻ lo lắng. “Nhà họ Doãn cũng không dễ giải quyết như vậy đâu, dù sao chúng cũng có thể lực khá lớn mạnh, cứ làm suy yếu từng bước một, cuối cùng cho một đòn trí mạng.”

“Mặc kệ thế nào cũng phải giải quyết nhà họ Doãn trước tiên, sự tồn tại của nhà họ Doãn chính là uy hiếp lớn nhất của chúng ta.”

Thẩm Diệc Bái than thở: “Danh lợi luôn có thể làm mờ mắt con người. Doãn Hậu Vọng dùng trăm phương nghìn kế trèo lên cây đại thụ nhà họ Tiết này, hắn cho rằng có thể nhờ vào đó mà bay lên mây xanh, kết quả chỉ sợ đến mình ngã chết như thế nào cũng không biết.”

Ông lại nói đùa: “Lúc này chứ không thể lại mềm lòng khi ra tay với nhà họ Mạc nữa đâu nhé. An Noãn ngốc, chú cũng không thể ngốc theo con bé được. Nếu không phải do Mạc Bình Sơn chọc ngoáy, nhà họ Thẩm chúng ta cũng không bị chia ra như thế này.”

“Đúng vậy, lần này em tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa. Nhà họ Doãn trốn không thoát, Mạc Bình Sơn cũng đừng hòng mong có thể đứng bên ngoài. An Noãn mặc dù ngốc nhưng con bé không đần, xảy ra nhiều chuyện như vậy, em tin nó có thể phân rõ tốt xấu, thật giả.” Nói đến An Noãn, trên môi Thẩm Diệc Minh lại nở nụ cười đầy yêu thương.

Tiết Ngọc Lan và Đậu Nhã Quyến bay ngay trong đêm đến Giang Thành, sáng sớm hôm sau đã đến nơi.

An Noãn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghe thấy phía bên ngoài có tiếng còi ô tô, cô nhìn thấy Mạc Trọng Huy ở bên cạnh đã đang mặc quần áo. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, yêu thương nói: “Em ngủ thêm một lúc nữa đi, để anh đi xem thử là ai.” Mạc Trọng Huy rửa mặt rồi xuống lầu, hắn không thể ngờ được người tới lại là Tiết Ngọc Lan và Đậu Nhã Quyên. “Bác gái.” Hắn lịch sự chào hỏi. Đậu Nhã Quyên cười, “Noãn Noãn đâu rồi? Các bác tới là muốn khuyến nó trở về.” Mạc Trọng Huy bảo hai bà ngồi xuống nghỉ ngơi trước, còn mình thì lên lầu. Lúc này An Noãn cũng đã mặc quần áo tử tế, rửa mặt trang điểm xong. “Hai bác gái của em tới.”

An Noãn đang ngồi trước gương, vẻ mặt cô hơi cứng lại, vừa có vẻ hơi ngạc nhiên, lại vừa lo lắng. Mạc Trọng Huy khoác vai cô, nhẹ nhàng khích lệ. “Ngoan, anh xuống cùng em, mặc cho chuyện gì xảy ra thì cũng còn có anh ở đây.” An Noãn bĩu môi, đẩy tay hắn ra. Cô phải lên tinh thần rất lâu mới dám lấy can đảm đi xuống lầu.

Người giúp việc nhìn thấy Tiết Ngọc Lan đều sợ hãi, thậm chí không có ai dám tiến đến pha trà cho hai bà. Mọi người đều biết ngài Mạc có bối cảnh mạnh mẽ, nhưng không ai nghĩ rằng ngài ấy lại là họ hàng với Tiết Ngọc Lan.

Mạc Trọng Huy bảo tất cả người giúp việc đi ra ngoài, tự mình rót trà mời hai bà. An Noãn vẫn rất cung kính đứng trước mặt các bà, lễ phép chào: “Cháu chào hai bác.”

Đậu Nhã Quyên không nhịn được mắng cô một tiếng, “Cái con bé này, thái độ gì đây, mới mấy ngày không gặp mà đã coi các bác như người xa lạ rồi à?” Bà vừa nói vừa cầm chặt tay An Noãn, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

“Con nhóc không có lương tâm này, trốn nhà đi lâu như vậy mà cháu chẳng thèm nhớ nhà, cũng chẳng nhớ chúng ta à?” An Noãn hơi mấp máy môi, cô cúi thấp đầu, không biết nên nói cái gì cho phải. “Hôm nay bác đến là để đón cháu về Bắc Kinh. Tính tình bác không tốt như bác cả của cháu đâu, nếu cháu mà không chịu theo bác về á, vậy bác chỉ có thể dùng cách bắt ép. Bác mang nhiều người đến lắm, dù thế nào cũng phải lôi được cháu về, cháu không ra sao cả, nào có ai không cần cả người nhà bao giờ.”

Tuy Đậu Nhã Quyên trách móc, nhưng trong lời nói tràn đầy sự thương yêu.

An Noãn nói lí nhí: “Bác gái, bác cả đã đồng ý cho cháu thời gian rồi ạ.”

Đậu Nhã Quyên lại gắt cô, “Cháu chỉ giỏi bắt nạt người thành thật như bác cả cháu thôi. Ông ấy không đưa được cháu về nên bị ông cụ mắng cho té tát đấy. Hôm nay bác sẽ không nghe theo ý cháu đâu, cháu nhất định phải về cùng bác. Ông đã nói rồi, trong vòng ba ngày mà cháu không về Bắc Kinh thì ông sẽ tự mình đến Giang Thành. Cháu cảm thấy ông đang bệnh như thế còn có thể chịu được đường sá xa xôi mệt nhọc sao?”