Tình Đắng
Chương 512 : Bệnh tình nguy kịch (3)
Ngày đăng: 07:15 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Trọng Huy cười, dịch lại hôn lên môi cô, cưng chiều nói: “Anh muốn tốt cho em, sợ em làm tổn thương người thương yêu em nhất, sau này sẽ hối hận. Bác hai em ngồi ở cái vị trí đó, thật ra bác ấy rất cô đơn, rất khó. Trước đây, anh gần như chưa bao giờ thấy bác ấy cười, nhưng lúc bác ấy nhìn em, khóe miệng luôn có nụ cười nuông chiều. Đời này bác ấy khổ thế rồi, bây giờ chỉ có em là có thể mang đến nụ cười cho bác ấy thôi. Em hiểu ý anh chứ?” An Noãn chui vào lòng hắn, tức giận nói: “Em không biết, em chỉ biết là chắc chắn bác hai em đã cho anh lợi ích gì2đó.”
Mạc Trọng Huy cười, quay người lại hôn lên môi cô. Đêm khuya, Thẩm Diệc Minh gọi điện thoại về nhà, Tiết Ngọc Lan nói với ông, An Noãn đã đi rồi.
“Diệc Minh, nếu bây giờ ông có thời gian thì về một chuyến đi, tôi có một số chuyện muốn bàn bạc với ông. An Noãn đã đi rồi, hai người sẽ không chạm mặt đâu.”
Ông nói một tiếng “được”, cầm điện thoại, rất lâu không hoàn hồn lại.
Cô bé đó vẫn hận ông như vậy, thậm chí vì không gặp mặt, muộn vậy rồi vẫn về nhà của bọn họ.
Cũng không biết bao giờ ông mới có thể nhận được sự tha thứ của cô. Lính cảnh vệ bên cạnh nói với ông, ông cụ Tiết đã gọi mấy cuộc8điện thoại đến. Thẩm Diệc Minh khoát tay, có chút mệt mỏi nói: “Không cần để ý tới, chỉ cần là điện thoại của nhà họ Tiết thì đều không được nghe.”
Muộn như vậy, ông vẫn về nhà họ Thẩm. Bận rộn một ngày, thật ra đã rất mệt mỏi rồi, An Noãn cũng không ở nhà, ông hoàn toàn không có mong muốn về nhà. Nhưng lại không nỡ để Tiết Ngọc Lan buồn, có một thế nào, ông vẫn về nhà.
Lúc về đến nhà, trong phòng khách vẫn còn sáng đèn, Tiết Ngọc Lan ngồi ngủ trên sofa.
Ánh đèn mờ chiếu xuống làm tôn lên ngũ quan xinh đẹp của bà. Kết hôn ba mươi mấy năm, ông chưa bao giờ nghiêm túc quan sát dung mạo bà, hình như6trong mắt ông chỉ có thể có Diệc Như. Bây giờ mới phát hiện, đời này người ông có lỗi nhất là Tiết Ngọc Lan, bà đã dành cả cuộc đời cho ông, nhưng ông lại chưa từng chăm chú nhìn bà lấy một lần.
Ông đi đến bên cạnh bà, định bể bà về phòng, nhưng vừa đến gần, bà đã tỉnh lại. “Ông về rồi à, xin lỗi, muộn thế này rồi còn bảo ông về một chuyến.”
Bọn họ luôn nói chuyện khách sáo với nhau. “Đợt này phải chăm sóc ba, bà vất vả rồi.” Thẩm Diệc Minh chân thành cảm ơn.
Tiết Ngọc Lan cười, kéo cánh tay ông đi về phòng, bình tĩnh nói: “Khoảng thời gian này người vất vả nhất không phải là tôi mà là Noãn3Noãn. Con bé trông nom ba không rời nửa bước, thật là hiếu thuận. Nó chăm sóc ba tốt lắm, ngay cả bữa ăn sáng cũng là nấu từ nhà mang đến, đúng là làm khó cho nó rồi. Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ba lại chỉ cưng chiều mình nó nhất, tình yêu đều là cho đi và nhận lại. Lúc nào Thần Bằng nhà chúng ta mới có thể suy nghĩ được như vậy, vẫn là con gái tốt hơn, thân thiết hơn.”
Thẩm Diệc Minh không nhịn được cong khóe miệng lên, cảm khái nói: “Cũng không biết tôi già rồi có cái phúc này không.”
Tiết Ngọc Lan an ủi, “Có, nhất định có. Con bé Noãn Noãn này hiếu thuận như vậy, đợi nó tháo5được nút thắt trong lòng rồi, nhất định cũng sẽ hiểu thuận với ông.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Trở về phòng, Thẩm Diệc Minh hỏi thẳng vào vấn đề, “Bà có chuyện gì muốn bàn với tôi thế?”
“Là chuyện hôn nhân của Thần Bằng. Hôm nay ba đã nói rồi, phải mau chóng tìm đối tượng cho Thần Bằng và Thần Phong, để chúng nó sớm ngày kết hôn, kiềm chế lại tính buông thả.”
Thẩm Diệc Minh cười nói, “Chuyện này là làm chủ là được.” “Chuyện lớn như vậy đương nhiên tôi phải bàn với ông rồi.” Tiết Ngọc Lan cười nói, “Tôi đã nói qua với Thần Bằng, thằng bé vẫn không quên được cô gái trước kia. Tôi muốn nói, chúng ta có thể tác thành cho chúng nó không?”
Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày lại, thấp giọng nói: “Bây giờ không phải là vấn đề chúng ta có tác thành hay không mà là cô gái kia đã kết hôn rồi. Người ta đã có cuộc sống yên bình, chúng ta cũng không thể chia rẽ được. Đến lúc đó, cô ta sống với Thần Bằng không hạnh phúc, há chẳng phải là làm khổ con gái nhà người ta sao?”
“Nhưng Thần Bằng nói, nó chỉ lấy một mình con bé kia thôi.” Thẩm Diệc Minh lắc đầu, “Thằng bé này vẫn chưa đủ trưởng thành. Nếu như người ta thật sự có lòng với nó, sao lại dễ dàng kết hôn với người khác? Nó yêu sâu đậm như vậy, chưa chắc người ta đã yêu nó đến thế. Cho dù thật sự bất chấp tất cả gán ghép hai đứa, sau này Thần Bằng vẫn phải chịu khổ. Trong hôn nhân, một người yêu sâu đậm, một người thờ ơ, nhất định không được. Thần Bằng nên tìm một cô gái tốt, cô gái nào yêu nó nhiều hơn, hoặc là yêu nhau sâu đậm giống như Noãn Noãn và Huy ấy. Tóm lại, nếu như là cô gái kia, tôi không tán thành. Đương nhiên, chuyện hôn nhân của Thần Bằng vẫn giao cho bà, do bà làm chủ. Tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, giang sơn của tôi không cần dựa vào hôn nhân của con cái để củng cố.”
“Ý ông là Thần Bằng có thể làm chủ tình cảm của mình? Không cần phải là cô gái môn đăng hộ đối với nhà họ Thẩm chúng ta à?”
Thẩm Diệc Minh nghiêm túc gật đầu, lãnh đạm nói: “Tôi nợ Thần Bằng quá nhiều, cũng đến lúc trả lại tự do cho nó rồi. Đương nhiên, chúng ta vẫn phải duyệt đối tượng cuối cùng nó chọn, dù sao Thần Bằng vẫn còn trẻ, nhìn người cũng không quá chuẩn. Thằng bé này vẫn làm việc theo cảm tính lắm.”
“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ duyệt cho nó.”
Đêm hôm đó, Thẩm Diệc Minh nằm ở trên giường lăn qua lăn lại mãi cũng không ngủ được, cuối cùng ông chạy đến phòng sách lấy sách đọc. Tiết Ngọc Lan tỉnh dậy nhìn thấy ông ngồi ở đầu giường đọc sách, bà vội vàng ngồi dậy, cau mày hỏi, “Đã mấy giờ rồi, sao ông còn không ngủ đi?”
Ông day thái dương, nói khẽ, “Gần đây tôi luôn không ngủ được. Phải uống thuốc ngủ mới được, ở nhà không có thuốc.” “Uống thuốc ngủ sao được! Ngày nào ông cũng dựa vào thuốc ngủ để ngủ à?” “Mấy ngày gần đây đúng là như vậy.”