Tình Đắng
Chương 525 : Ấm áp (1)
Ngày đăng: 07:15 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con bé này! Được, bác hại về ngày nào cũng nấu món Giang Thành cho cháu.”
An Noãn cầm điện thoại nói chuyện với Thẩm Diệc Minh hơn một tiếng, Mạc Trọng Huy đi từ phòng tắm ra, cô vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Thấy bọn họ tốt đẹp như xưa, Mạc Trọng Huy cũng phào nhẹ nhõm. Hắn biết, thật ra trong lòng cô cũng không dễ chịu, đấu tranh, giày vò, bây giờ có loại cảm giác mây đen trôi đi, trời quang mưa tạnh rồi. “Bác hai, liệu cháu có quấy rầy bác làm việc không thế?” “Không đâu, hoàn toàn không.” “Bác hại, nhưng cháu buồn ngủ rồi.”
Thẩm Diệc Minh cười, “Được, vậy thì cứ thế đã, ngày mai bác lại gọi điện thoại2cho cháu.”
“Bác hai.”
“Ừ?”
“Cháu xin lỗi!” Thẩm Diệc Minh cười hỏi, “Tại sao lại xin lỗi bác?” “Bởi vì cháu luôn rất tùy hứng, khoảng thời gian này làm bác tổn thương rồi.”
Thẩm Diệc Minh cưng chiều nói: “Ngốc, bác hại không trách cháu, là bác không xử lý tốt mọi chuyện không nên giấu cháu, nên sớm nói chân tướng cho cháu biết.”
“Bác hại, sau này cháu sẽ không tùy hứng nữa, cháu sẽ làm cháu gái ngoan của ông ngoại, con gái ngoan của bác, vợ tốt của Mạc Trọng Huy.” “Hả? Cháu nhắc lại câu giữa đi.”
An Noãn cười hì hì, “Lời hay nói một lần là đủ rồi, bye bye bác.”
Cúp điện thoại, cô thấy Mạc Trọng Huy đang hài lòng nhìn mình. “Làm8gì mà nhìn em như vậy?” Cô bĩu môi, không được tự nhiên.
Mạc Trọng Huy giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Hình như em đột nhiên trưởng thành rồi.”
“Mạc Trọng Huy, em đói rồi, anh đi nấu mì cho em đi” Hắn nhíu mày, “Sao gần đây em luôn kêu đói thế?” “Tâm tình tốt nên muốn ăn gì đó.” “Xuống dưới với anh đi, đừng để đến lúc nấu xong em lại ngủ mất.”
Mạc Trọng Huy kéo cô xuống tầng. Mạc Trọng Huy ở phòng bếp nấu mì, An Noãn thì ở bên cạnh phá đám, cô ôm eo hắn, nghiêm túc hỏi: “Mạc Trọng Huy, có phải ngày nào anh cũng nói chuyện điện thoại với bác hai em không?” “Không, có hôm nay6thôi.” “Vậy không phải anh thường xuyên gửi ảnh em cho bác ấy à? Mỗi bức ảnh của em trị giá bao nhiêu tiền?”
Mạc Trọng Huy cười, rất không nể mặt trả lời, “Hình như không đáng giá, bác hai em chưa bao giờ cho anh tiền.” An Noãn cấu mạnh vào eo hắn, “Lần sau anh còn chụp trộm em nữa, em sẽ tố cáo anh xâm phạm quyền riêng tư của em.” “Em là vợ anh!”
“Thể thì đã sao?”
“Toàn thân em từ trên xuống dưới đều là của anh!”
“Cút!”
Mạc Trọng Huy nhanh chóng nấu xong hai bát mì, mỗi người một bát ngồi ở phòng ăn ăn.
“Mạc Trọng Huy, em có cảm giác như ăn vụng ấy.” Hắn cốc lên trán cô một cái, “Đừng3nói linh tinh.”
“Mạc Trọng Huy, em và bác hại làm hòa rồi, lúc nào anh mới có thể làm hòa với người nhà anh?”
An Noãn thăm dò hỏi một câu, Mạc Trọng Huy vốn đang thoải mái, vẻ mặt lập tức nặng nề.
“Ông ngoại em nói, quan hệ huyết thống vĩnh viễn không cắt đứt được, em không muốn anh vì em mà ầm ĩ với người nhà anh, em không muốn anh kẹp ở giữa khó xử.”
Hắn cưng chiều vuốt tóc cô, “Ngốc, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, người nhà như vậy có hay không không quan trọng, chỉ có tổn thương, không có tình yêu.”
An Noãn mím môi, đột nhiên có chút thông cảm với hắn. “Đúng rồi, nếu như gần đây5mẹ anh lại gọi điện thoại cho em, em không được nghe.” “Tại sao?”
“Em có mười vạn câu hỏi vì sao à? Làm theo là được, đừng hỏi nhiều như vậy.”
An Noãn bĩu môi, vùi đầu chuyên tâm ăn mì.
Mạc Trọng Huy lấy điện thoại ra, chụp lại hình ảnh xinh đẹp này, gửi cho Thẩm Diệc Minh.
“An Noãn.”
“Da.”
“Anh yêu em.”
An Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Mạc Trọng Huy cực kỳ nghiêm túc. Cô giơ tay sờ trán hắn, “Mạc Trọng Huy, anh không sao chứ?” Một giây tiếp theo, hắn đã giữ lấy gáy cô, hôn lên môi cô. Giây phút đó, ba chữ anh yêu em không phải là lời ngon tiếng ngọt, mà là lời thề chân thật nhất. Thẩm Thần Bằng tăng ca về nhà đúng lúc này, nhìn thấy một màn xinh đẹp trong phòng ăn, trong lòng bùi ngùi xúc động. “Khụ khụ, nơi công cộng diễn hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, hai người không sợ nửa đêm ông đi vệ sinh bị dọa à?” An Noãn xấu hổ đỏ mặt, dùng sức đẩy Mạc Trọng Huy ra. Thẩm Thần Bằng ngồi xuống đối diện bọn họ, “Tôi cũng đói rồi, nấu giúp tôi bát mì đi.” Mạc Trọng Huy hung hăng lườm anh ta một cái. “Được rồi, tôi tự nấu vậy.” Thẩm Thần Bằng nói rồi tự chạy vào phòng bếp. Đêm khuya, ba người ngồi ở phòng ăn ăn mì, dưới ánh đèn vẻ mặt ai cũng thoải mái lười biếng, bầu không khí vô cùng ấm áp.
“Thần Bằng, em cứ cảm thấy hình như thiếu một người.” An Noãn đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
Thẩm Thần Bằng xì cô, mắng, “Em nhất định phải đâm vào chỗ đau của anh, rắc muối lên vết thương của anh à?”
“Em chỉ là hi vọng anh mau chóng dẫn một cô gái về thôi.” Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, tự giễu nói: “Anh rất muốn bỏ tiền đi thuê một người bạn gái về, nhìn thấy hai người ngọt ngào như vậy, thật là hâm mộ.” An Noãn bĩu môi, “Bớt ở đây già mồm đi, cậu Thẩm anh chỉ cần nói một lời, không biết có bao nhiêu cô gái đứng xếp hàng đợi anh cưng chiều đâu.” “Anh lại có sức quyến rũ như vậy à! Được, cứ làm theo em nói, ngày mai anh đi đăng quảng cáo tìm bạn trăm năm.” “Thẩm Thần Bằng, anh nghiêm túc một chút được không?” Thẩm Thần Bằng cười he he, “Được, được, không đùa nữa. Anh đã nghĩ thông suốt rồi, anh sẽ dồn tinh thần và thể lực vào công việc, khiến mình mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đến mức đủ để bảo vệ đối phương, cho dù không được gia đình ủng hộ, anh cũng có thể khiến cô ấy sống cuộc sống thật tốt.” An Noãn rất cảm động, không biết tương lai cô gái nào có phúc như vậy. Cô không nhịn được hỏi thăm, “Vậy Cố Thu, anh định...”
Thẩm Thần Bằng cười, vẻ mặt thoải mái, “Cố Thu đã hạnh phúc rồi, anh sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Cô ấy lựa chọn cuộc sống bình thường, ở bên anh đã định trước sẽ không yên bình như vậy. Thứ cô ấy mong muốn anh đều không cho được, chỉ có buông tay tác thành cho hạnh phúc và tự do của cô ấy. Noãn Noãn, không phải là anh không đủ dũng cảm, mà là mệt mỏi rồi. Đoạn tình cảm này thật sự đã khiến thể xác và tinh thần anh mệt mỏi. Anh không ngừng theo đuổi, cô ấy thì không ngừng lui về phía sau, cho dù anh có cố gắng thế nào thì vẫn không đuổi kịp bước chân cô ấy. Thật đó, chỉ cần cô ấy chịu đi về phía anh một bước, anh bằng lòng đi hết những bước còn lại, nhưng cô ấy không làm thế, cô ấy luôn lùi bước. Thật sự mệt mỏi rồi.”