Tình Đắng
Chương 528 : Ấm áp (4)
Ngày đăng: 07:15 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ đề lại một lần nữa chuyển hướng sang Thẩm Thần Dật và Du Hạ, An Noãn thoáng nhẹ nhàng thở ra. Chị dâu cả ngoài miệng thì nói không muốn sinh, nhưng cuối cùng vẫn bị mọi người thuyết phục. Ăn xong bữa tối, mọi người cùng tụ lại ở phòng khách để trò chuyện, An Noãn thì bị Thẩm Diệc Minh gọi vào phòng làm việc.
“Bác hai, bác tìm cháu có việc ạ?”
Thẩm Diệc Minh cười nói: “Phía dưới quá ồn ào, bác muốn cùng cháu ở riêng một lúc, nào tới đây để bác ngắm cháu thật kĩ.”
An Noãn trêu ông, “Bác có nhìn mãi thì cháu vẫn là như vậy thôi mà, trên mặt cháu cũng không nở được ra hoa đâu ạ.” Thẩm Diệc2Minh cười, kéo cô ngồi xuống ghế sofa, ông nắm tay cô thật chặt. “Thằng nhóc Huy không tạo áp lực cho cháu về chuyện con cái chứ?” An Noãn gật đầu nặng nề.
“Trước kia cháu từng bị sẩy thai, bác sĩ nói lần sẩy thai đó sẽ có ảnh hưởng đến chuyện mang thai sau này, cháu sợ cháu không sinh được. Mạc Trọng Huy không tạo áp lực, ngược lại còn an ủi cháu, nhưng chính cháu tự cảm thấy có áp lực rất lớn.”
Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, ông nói với giọng tự trách, “Nếu như bác tìm được cháu sơn hơn thì những chuyện đó sẽ không xảy ra.”
“Bác hại, không trách bác được ạ.” Thẩm Diệc Minh ôm cô vào lòng, “Noãn Noãn,8đừng sợ, hôm nào bác sẽ đích thân dẫn cháu đến bệnh viện làm kiểm tra, tốt nhất là không có vấn đề gì, còn nếu có vấn đề thì chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết. Cháu hãy tin bác sẽ không để cháu phải chịu tải khổ nữa đâu.”
An Noãn gật đầu.
“Đúng rồi bác, hôm nay bác tặng cháu một chiếc đồng hồ đắt giá như vậy, cháu cũng có quà dành cho bác, bác chờ cháu một chút.” An Noãn chạy về phòng, đem chiếc đồng hồ bỏ túi mà Mạc Bình Giang đã cho cô ra. Mặt trong của chiếc đồng hồ có khắc hai chữ MN. Cô vẫn luôn cho rằng chữ M đại biểu cho Mạc, về sau cô mới biết chữ6M đại biểu cho Minh, còn N đại biểu cho Như. An Noãn cầm chiếc đồng hồ rồi quay trở lại phòng làm việc, “Bác hai, cháu tặng cho bác.”
Thẩm Diệc Minh nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi này lập tức kích động hỏi cô: “Noãn Noãn, làm sao chiếc đồng hồ này lại ở trong tay cháu?” “Là bác cả của anh Mạc Trọng Huy đưa cho cháu. Bác ấy nói mẹ cháu đã tặng cho bác ấy, và bác ấy còn nói chiếc đồng hồ này không thuộc về bác ấy.”
Thẩm Diệc Minh nắm chặt chiếc đồng hồ bỏ túi ở trong tay, giọng nói của ông trở nên nghẹn lại, “Chiếc đồng hồ bỏ túi này là quà sinh nhật mẹ cháu tặng cho bác.3Về sau mẹ cháu và Mạc Bình Giang đính hôn, có một lần bác uống say và cãi nhau với bà ấy, còn ném trả lại chiếc đồng hồ này cho mẹ cháu. Sau này bác đòi lại nhưng không được. Ở trong biệt thự cũ của nhà cháu ở Giang Thành có một cái rương nhỏ rất cũ, bên trong chứa đựng tất cả những món đồ kỷ niệm của mẹ cháu, bác tìm được rất nhiều thứ, duy nhất chỉ có chiếc đồng hồ bỏ túi này là không tìm được.”
“Kỷ vật của mẹ cháu ạ?”
“Mẹ cháu để lại rất nhiều nhật ký, và một số món quà mà bác đã từng tặng cho bà ấy, tất cả đều được cất giữ nguyên vẹn trong chiếc rương5đó.”
Nói đến đây, Thẩm Diệc Minh cảm thấy rất cảm kích An Hồng Minh, bởi vì ông ta đã gìn giữ những đồ vật của Thẩm Diệc Như rất tốt.
“Nhật ký của mẹ cháu ạ, có thể cho cháu xem được không?” Thẩm Diệc Minh gật đầu. Đêm đó, An Noãn đọc nhật ký của Thẩm Diệc Như cả đêm, cô vừa đọc vừa khóc. Mạc Trọng Huy không ngừng lau nước mắt cho cô, trong thùng rác chất đầy giấy lau. “Anh năn nỉ tôi chạy trốn cùng anh, tìm một nơi không ai biết chúng tôi, sống hạnh phúc bên nhau. Có trời mới biết rằng tôi muốn đồng ý với anh đến nhường nào, ngay cả lúc nằm mơ tôi cũng mơ thấy ngày đó. Nhưng tôi không đồng ý, tôi không thể ích kỷ như vậy mà hủy hoại tương lai của anh. Ba nói, nếu đào tạo tốt, tương lai của anh sẽ đầy hứa hẹn.” “Anh đính hôn với một cô gái xinh đẹp và hiền lành, cô ấy đứng bên anh trông rất xứng đôi, tôi chúc phúc cho họ.”
“Hôm nay là ngày vui của anh, tôi ở lại trường mà không trở về. Tôi vô cùng muốn được tận mắt nhìn thấy anh hạnh phúc, nhưng tôi không đủ dũng cảm, tôi sợ mình sẽ không kìm được mà khóc trong hôn lễ của anh và sợ anh sẽ liều lĩnh mà dẫn tôi đi. Tôi nằm cuộn mình trong chăn trên giường trọn một ngày, tôi đã không phân rõ giờ phút này là ngày hay đêm nữa, từng cảnh tượng trong quá khứ cứ hiện lên trong đầu. Nếu chưa từng hạnh phúc thì có phải trái tim sẽ không đau đớn như vậy, khó chịu giống như muốn chết đi không.”
“Con của bọn họ ra đời, là một cậu bé rất đáng yêu, cực kỳ giống anh. Hi vọng đứa bé được bao nhiêu người yêu thương này có thể khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên.”
“Tôi mang thai, giây phút bác sĩ nói tôi mang thai, cảm xúc trong lòng tôi vô cùng ngổn ngang. Tôi rất sợ hãi, vậy mà giờ phút này tôi lại cảm thấy mừng thầm, nằm mơ tôi cũng không dám tưởng tượng có một ngày tôi sẽ có con của anh. Vì để bảo vệ con, tôi quyết định rời khỏi nơi này.”
“Giang Thành là một nơi rất xinh đẹp, tôi sẽ cố gắng hết sức để cho bé con của tôi được sống cuộc sống hạnh phúc. Dù không có ba cũng không sao, tôi sẽ yêu thương nó gấp đôi, để nó được khỏe mạnh trưởng thành.”
“An Hồng Minh là một người tốt, nhưng tôi không có cách nào yêu anh ấy. Tôi cảm ơn anh ấy vì đã cho mẹ con tôi chỗ ở, cảm ơn anh ấy đã chăm sóc cho chúng tôi.”
“Bé con đã được ba tháng, tôi nghén dữ dội, ăn cái gì là nôn ra cái đó. Hôm nay tôi ăn một chút thịt mà nôn ra cả mật. Vì bé con, dù vất vả thế nào cũng đều đáng giá.” An Noãn không thể tiếp tục đọc được nữa, cô ôm Mạc Trọng Huy mà khóc nức nở.
Mạc Trọng Huy cũng xem cùng với cô, thấy cô khóc, hắn cảm thấy đau khổ vô cùng. “Ngoan, không khóc nữa, mẹ em không còn nữa, nhưng vẫn còn có ba, ba và mẹ đều yêu thương em.” An Noãn ôm chặt lấy cổ hắn, chôn mặt vào vai hắn, nước mắt của cô dính ướt hết áo của Mạc Trọng Huy.
“Hai con người yêu nhau lại phải chia tay, lại có hai người vô tội bị liên lụy vào, tại sao thế giới này lại tàn nhẫn như vậy? Vì sao không thể để ai ai cũng được hạnh phúc?”
“Noãn Noãn, cuộc sống chính là như vậy, không thể nào hoàn hảo 100% được. Chúng ta không thể nào đi quan tâm cảm thụ của mỗi người. Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm chính là yêu chính bản thân và yêu người bên cạnh
mình. Mẹ em và bác hại yêu nhau sâu đậm như vậy, em là kết tinh tình yêu của hai người họ. Bây giờ em đã biết vì sao bác hại lại thương em như thế rồi đấy, ông ấy đã dồn cả tình yêu với mẹ em vào hết cho em. Noãn Noãn, người cũng đã đi rồi, không thể nào trở về được, chúng ta chỉ có thể quý trọng người còn lại ở bên cạnh mình.”
An Noãn nghẹn ngào, “Mạc Trọng Huy, em muốn đi tìm bác hai.” Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ cười, “Đồ ngốc, giờ đã là mấy giờ rồi, trời sắp sáng rồi đấy. Trước đó bác hai em còn vừa đi thị sát ở tỉnh khác về, em để bác ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã chứ.” “Nhưng mà em thấy khó chịu lắm, em muốn nói câu xin lỗi với bác ấy.” “Vẫn còn kịp mà, sáng sớm ngày mai em nói cũng được.” An Noãn vẫn luôn cho rằng mình là người bị hại, nhưng cô không hề biết người đau khổ nhất và bị tổn thương nhiều nhất chính là Thẩm Diệc Minh, thể mà cô còn nhẫn tâm làm tổn thương trái tim ông.