Tình Đắng

Chương 534 : Bắt cóc (5)

Ngày đăng: 07:15 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Noãn mím môi, “Tôi không thông minh bằng bác hai, cho nên tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao ông lại muốn giết tôi? Sự tồn tại của tôi tổn hại đến lợi ích gì của ông à?”

Ông lão hỏi lại cô: “Mày nói thử xem? Sự tồn tại của mày đối với con gái tạo chính là một trò cười. Thẩm Diệc Minh kết hôn với con gái tao rồi sinh Thần Bằng ra trước, còn mày không nên tồn tại ở thế giới này. Nếu biết sớm ba mươi năm, tao đã không để cho mày được sinh ra. Thẩm Diệc Như đúng là đứa thông minh nên mới mang máy chạy trốn.”

An Noãn thở hắt ra vì kinh ngạc, thì2ra có quá nhiều thứ hai mắt chúng ta nhìn thấy khác xa với hiện thực. Mắt nhìn thấy rất tốt đẹp, hiện thực thì lại tàn khốc khiến người ta khó có thể tin.

“Giờ Thẩm Diệc Minh chiều chuộng mày lên tận trời, những năm qua nó chưa từng yêu thương cháu trai Thần Bằng của tạo như vậy. Nếu nó đã coi thường ông lão tạo đây thì tao cũng muốn để nó nếm thử một lần nữa cảm giác mất đi người yêu thương nhất là cái gì. Con bé kia, chắc mày cũng nghĩ vì mày là con gái Thẩm Diệc Minh nên trong vòng một đêm sẽ được đổi đời biến thành Phượng Hoàng, đắc chí lắm hả? Nói cho mày8biết, con gái của Thẩm Diệc Minh không dễ làm như thế đâu, chỉ có con của con gái tạo sinh ra cho nó mới được là người nhà họ Thẩm thôi.”

An Noãn bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy.

“Mày biết những năm qua, vì sao Thẩm Diệc Minh chưa từng có người phụ nữ nào khác ở bên ngoài không?”

An Noãn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía lão ta, không hiểu vì sao lão lại muốn hỏi như vậy. Ông lão cười và nói: “Vì bất cứ những đứa con gái nào muốn tới gần Thẩm Diệc Minh đều sẽ tạo trừ bỏ hết. Con gái của tao quá thành thật, quá hiền lành, cho nên có nhiều chuyện người làm cha6như tao phải thay nó làm. Mà đứa con gái ngây thơ ngốc nghếch kia của tao còn muốn chấp nhận mày, nhưng tao không đồng ý, tạo không nuốt trôi được cục tức này. Nhà họ Thẩm coi người nhà họ Tiết tao là cái gì mà để cho chúng mày tùy tiện bắt nạt như vậy.”

Ông cụ vừa nói vừa ném một chiếc chén sứ trên bàn xuống đất vỡ tan. An Noãn sợ quá lùi về phía sau hai bước, cô không ngờ một ông lão bình dị gần gũi như vậy mà tính tình lại nóng nảy khó chịu như thế này. Quá ảo, quá dối trá rồi! An Noãn cắn răng, thấp giọng xuống, nói: “Sự tồn tại của tôi là3chuyện ngoài ý muốn, chính bác hai tôi cũng không biết. Hiện giờ bác ấy đối xử tốt với tôi cũng chỉ là vì muốn đền bù cho tôi mà thôi. Bác ấy cảm thấy ba mươi năm qua tôi sống quá khó nên muốn đền bù cho tôi. Bác hại và bác gái đã xem đối phương như người thân nhất của mình từ lâu. Ông không sống ở nhà họ Thẩm, không sống cùng hai người họ cho nên không biết, thật ra họ sống rất tốt, họ để ý lẫn nhau. Sự tồn tại của tôi đúng là đã khiến bác gái phải chịu thiệt thòi, nhưng mà mẹ tôi đã không còn sống nữa, bác gái cũng tha thứ cho bác hại,5vậy vì sao mà ông vẫn còn muốn luẩn quẩn vì chuyện đó? Ông nhất thiết phải làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn à? Bác gái và bác hai vốn đang hạnh phúc, ông lại đi phá hoại, để bác gái phải đứng ở giữa ông và bác hai, ông bảo bác ấy phải chọn ai đây? Nếu như ông thật sự yêu bác gái thì nên nghĩ cho bác ấy mà không nên làm như thế này, đừng làm cho bác ấy phải khó xử.”

Ông lão lại híp mắt, nói bằng giọng lạnh bằng: “Tao phải thay đổi cách nhìn về mày đấy! Chẳng trách cái miệng này của mày lại dỗ được Thẩm Diệc Minh và con gái tạo tốt như vậy.”

An Noãn hít sâu một hơi, cô nói nghiêm túc: “Bác hại và bác gái tốt với tôi không phải là vì tôi biết nịnh nọt, thật ra tôi là một người rất vụng về, ít khi biểu đạt tình cảm của mình. Chúng tôi có quan hệ tốt như vậy là bởi vì giữa chúng tôi có tình yêu, yêu là phải từ hai phía, chúng tôi đều yêu thương lẫn nhau. Cho nên, chỉ cần ông thử đối xử tốt với bác hại và bác gái thì bọn họ cũng sẽ tốt với ông. Cùng là người một nhà, cần gì phải đi đến mức đấu tranh như thế này, hòa thuận với nhau không tốt sao?”

“Mày ngậm miệng lại!” Ông cụ nghe mà phiền não. “Mày có nói nhiều nữa cũng không thay đổi được chuyện tao muốn giết mày đâu. Chờ Thẩm Diệc Minh về đây, chúng tạo sẽ đàm phán tốt điều kiện với nó, rồi lại giết mày đi, có là ông trời cũng không cứu được mày. Mày lên trời đi đoàn tụ với mẹ mày đi.”

An Noãn không nhịn được mà quát lên: “Ông có thể giết tôi, nhưng xin đừng nhục mạ mẹ của tôi. Bà ấy đã chết, bà ấy vô tội!” Ông cụ Tiết nói to: “Nghe nói mày cũng được di truyền sự đĩ thõa từ mẹ mày mà lằng nhằng với mấy thằng đàn ông một lúc.”

An Noãn nắm chặt hai tay lại, cô nói rất nhỏ: “Trước giờ, tôi vẫn luôn nghĩ ông là một ông lão hòa ái dễ gần, lúc nào cũng mỉm cười với tất cả mọi người. Nhưng bây giờ ông nói ra những lời này, tôi thật không dám tưởng tượng đây lại là lời nói của một người bế trên nói với bể dưới đây.”

Ông cụ Tiết đã không còn kiên nhẫn nữa, quát lên: “Mày bớt nói nhảm đi, vừa rồi tao đã nhận được tin tức Thẩm Diệc Minh đang trên trở về đây rồi, quả nhiên là nó rất yêu thương mày. Tao phải tự hỏi, nếu người bị bắt cóc là Thần Bằng thì nó có tạm thời thay đổi hành trình của mình và quay lại để cứu thằng bé hay không.” Ông cụ vừa nói vừa lấy tay day mi tâm, rồi ra lệnh: “Đưa con bé này vào phòng tối cho tôi, không cho ăn, không cho uống, để cho chết đói mới thôi.” An Noãn bị dẫn đi rồi, Mạc Bình Sơn đi đến trước mặt ông cụ Tiết, thấp giọng xuống, hỏi: “Thưa ngài, ngài thật sự muốn giết con bé kia ạ?”

Ông cụ Tiết nhíu mày nhìn ông ta, rồi nói với giọng mỉa mai: “Làm sao, lúc này lại không nỡ bỏ con dâu của cậu à?” Mạc Bình Sơn nghiến răng, hung tợn nói: “Sao tôi lại không nỡ bỏ nó được, tôi còn ước gì nó chết ngay lập tức ấy chứ. Cái con này chính là hồng nhan họa thủy, hại nhà họ Mạc tôi thê thảm như vậy. Còn khiến ba tối trước khi mất không kịp nhìn mặt cháu nội một lần cuối, phải mang theo tiếc nuối mà qua đời. Tôi bị điều tra, bị cách chức, anh cả tôi chỉ còn cái chức vị trên danh nghĩa chứ đã mất đi thực quyền. Tất cả những thứ này đều là do con kia hại, tối nào tôi cũng nguyên của nó chết không được tử tế.”

Ông cụ Tiết gật nhẹ. Đột nhiên thủ hạ của ông lão nhận được một cuộc gọi, người này đi đến và nói nhỏ vào tai ông cụ. “Mạc Trọng Huy đến đây ạ.” Ông cụ Tiết hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngược lại tôi muốn xem thử bọn chúng ai sẽ là đối thủ của tôi. Mạc Bình Sơn, con trai tốt của cậu đang tới tính sổ với tôi kìa.”