Tình Đắng

Chương 544 : Chân tướng cái chết của thẩm diệc như (5)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được, bác sẽ đích thân đi nấu cháo cho cháu.”

Ông cụ ở bên cạnh cười nói: “Không cần con đích thân nấu, Huy đã sớm nấu xong rồi. Vừa rồi trước khi con về đã cho nó ăn mà con bé này không chịu ăn, con vừa về là nó bắt đầu làm nũng.” Thẩm Diệc Minh khẽ cười ra tiếng. Mạc Trọng Huy xuống tầng múc một bát cháo mang lên, Thẩm Diệc Minh bê bát, tự tay đút cho cô ăn. An Noãn ăn từng miếng một, nước mắt đột nhiên rơi xuống, làm tất cả mọi người lo lắng. Thẩm Diệc Minh giơ tay lau nước mắt giúp cô, cuống cuồng hỏi: “Cháu gái, sao thế? Có phải là nóng quá không, rõ ràng bác đã thổi nguội rồi mà.”

An Noãn ôm lấy Thẩm Diệc Minh, nghẹn ngào nói, “Lúc cháu2còn bé, thường xuyên bị bệnh, ba cũng luôn đút cho cháu uống thuốc, đút cơm cho cháu như vậy. Cháu tưởng là đời này cháu sẽ không có cách nào hưởng thụ tình yêu của ba nữa, không ngờ cháu vẫn còn một người ba. Bác hai, cháu rất hạnh phúc, cháu sẽ quý trọng phần hạnh phúc ông trời ban tặng này, sau này cháu sẽ không làm mọi người đau lòng nữa.”

Ngực Thẩm Diệc Minh hơi thắt lại, khẽ xoa đầu cô, đau lòng nói: “Cháu gái ngốc, lời này nên là bác nói. Bác rất cảm ơn ông trời đã đưa cháu đến bên cạnh bác, từ nay về sau bác sẽ bảo vệ cho cháu thật tốt, cố gắng hết sức không để cho cháu bị tổn thương nữa.” Ông cụ Thẩm nhìn cảnh dịu dàng này, lén lau8mắt. Lúc này, chắc chiến hữu của ông cụ trên trời đã vui vẻ yên tâm rồi, Diệc Như cũng nên yên tâm. Dỗ An Noãn ngủ xong, Thẩm Diệc Minh thấp giọng nói với Mạc Trọng Huy ở bên cạnh, “Huy, cùng bác đến phòng sách, bác có một số chuyện muốn nói với cháu.”

Mạc Trọng Huy đi theo Thẩm Diệc Minh đến phòng sách của ông.

Ngồi đi, nhân lúc Noãn Noãn ngủ, chúng ta nói chuyện một chút.”

Giọng Thẩm Diệc Minh không còn sự sắc sảo nên có, chính là một bể trên từ bi.

“Huy, lần này cháu làm rất tốt, bình tĩnh vào thời khắc mấu chốt, không bị một số chuyện vướng chân. Bác cũng đã thật sự nhìn thấy tấm lòng của cháu đối với Noãn Noãn rồi. Trước kia bác từng nói cháu không yêu Noãn Noãn như6bác tưởng tượng, bây giờ bác thu hồi lại câu này. Khi quá nhiều chân tướng đặt ở trước mắt, bác mới phát hiện những năm này cháu sống khổ sở như vậy. Cháu giấu rất nhiều chuyện ở trong lòng, một mình chịu đựng. Bác rất cảm ơn sự bảo vệ này của cháu với Noãn Noãn, nhiều năm như vậy khổ cho cháu rồi.”

Mạc Trọng Huy khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Thật ra rất nhiều chân tướng cũng là gần đây cháu mới hiểu được. Vì Noãn Noãn, cháu có khổ nữa cũng đáng.” “Bác muốn chúng ta thống nhất suy nghĩ, có một số việc tiếp tục giấu nó, bởi vì chân tướng quá tàn nhẫn, vĩnh viễn không vạch trần, đối với nó mà nói cũng là một loại hạnh phúc. Bác không muốn nó chịu đựng quá nhiều,3cứ để nó vĩnh viễn tưởng là mẹ nó sinh khó, ba nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi.” Mạc Trọng Huy gật đầu, khẽ nói: “Cháu chưa từng muốn nói chân tướng với cô ấy.”

“Có điều chuyện An Hồng Minh điều trị ở Mỹ, đợi Noãn Noãn khỏi bệnh rồi, vẫn nên tìm cơ hội nói với nó đi, dù sao ở trong tù không kịp tiễn An Hồng Minh đoạn đường cuối cùng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng nó. Bác tin rằng đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, Noãn Noãn đã có thể kiên cường đối mặt, huống hồ còn có nhiều người chúng ta ở đây như vậy, Noãn Noãn nhất định sẽ nhanh ổn thôi.”

Mạc Trọng Huy nặng nề gật đầu, “Đợi sức khỏe cô ấy tốt hơn chút, cháu sẽ đưa cô ấy đến5Mỹ một chuyến.” “Bây giờ tình hình của An Hồng Minh thể nào rồi?”

Mạc Trọng Huy trầm giọng trả lời, “Không khả quan lắm.” Thẩm Diệc Minh thở dài, “Ai cũng có số của mình, cháu có thể vì ông ta mà làm nhiều như vậy đã rất tốt rồi. Sinh mạng là thứ không có ai có thể chi phối được. Yên tâm đi, Noãn Noãn biết chân tướng tuyệt đối sẽ không trách cháu đâu.”

Thật ra Mạc Trọng Huy vẫn lo lắng, dù sao An Noãn đã từng nói rằng cô hận nhất là lừa dối.

“Huy, lần này cháu đã không khiến bác thất vọng. Giao Noãn Noãn cho cháu, cho dù có một ngày bác chết đi, bác cũng yên tâm.”

Lúc điều tra ra tất cả chân tướng, Thẩm Diệc Minh đánh giá Mạc Trọng Huy rất cao, mới phát hiện hắn là một người có trách nhiệm, rất quyết đoán. Chẳng trách Noãn Noãn sẽ khăng khăng một lòng với hắn như vậy.

“Huy, đối với ba và bác cả cháu, bác biết bọn họ bị ông cụ Tiết và Doãn Hậu Vọng lợi dụng, nhưng dù sao bọn họ cũng đã làm sai, rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào bác, tạm thời phải giam bọn họ lại. Sau này xem biểu hiện của bọn họ, bác sẽ tìm cơ hội đưa bọn họ ra. Tin tưởng bác, chỉ cần bọn họ biết hối lỗi, bác nhất định sẽ đưa bọn họ ra, sẽ không quá lâu đâu. Đây cũng là chuyện duy nhất bây giờ bác có thể làm cho cháu. Cho dù như thế nào bọn họ cũng là người nhà của cháu, bác biết trong lòng cháu nhất định không dễ chịu.”

Mạc Trọng Huy cảm thấy khó tin, nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn bác!”

Chuyên ba và bác cả hắn làm thật ra không thể tha thứ, không phải là bởi vì bọn họ bắt cóc Noãn Noãn, mà là bởi vì bọn họ phản đối Thẩm Diệc Minh. Đối với Thẩm Diệc Minh mà nói, sự tồn tại của bọn họ là một loại nguy hiểm. Cho dù bây giờ bọn họ đã không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì, nhưng đổi thành bất cứ ai khác vẫn sẽ diệt trừ bọn họ. Thẩm Diệc Minh chịu tha cho bọn họ một con đường sống là vô cùng nể mặt hắn rồi.

Nhưng đứng ở lập trường của Thẩm Diệc Minh, ông không thể không không làm như vậy. Dù sao Mạc Trọng Huy là người nhà họ Mạc, đứa bé tương lai Noãn Noãn sinh ra cũng họ Mạc, đây là quan hệ huyết thống vĩnh viễn không có cách nào thay đổi. Nếu như làm quá tuyệt tình sẽ chỉ đẩy Mạc Trọng Huy vào chỗ bất hiếu, đời này trong lòng hắn sẽ có vướng mắc. Bề ngoài nhìn hắn bình tĩnh vô tình như vậy, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn nghĩ đến tình cảm.

“Mẹ cháu có gọi điện thoại cho cháu không?”

Mạc Trọng Huy khẽ trả lời, “Điện thoại của cháu luôn tắt máy.” Thẩm Diệc Minh thở dài, khẽ nói, “Cháu gọi điện thoại cho bà ấy, hoặc là về thăm bà ấy đi. Bà ấy là phụ nữ, lúc này chắc bất lực bơ vơ lắm. Về nói rõ ràng với bà ấy, cũng bảo bà ấy bớt lo lắng đi. Đây cũng là suy nghĩ cho tương lai của cháu và Noãn Noãn.” “Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”

Thẩm Diệc Minh cười nói, “Khách sáo như vậy thành ra xa lạ, nếu mà nói đúng sự thật, cháu còn là con rể của bác đấy.”

Hai chữ “con rể” này khiến Mạc Trọng Huy cảm thấy không được tự nhiên.

“Huy, bác vẫn có một việc muốn nhờ cháu.”