Tình Đắng
Chương 550 : Hai cô con gái là niềm kiêu ngạo của hắn (1)
Ngày đăng: 07:16 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Trọng Huy bơi rất lâu mới lên bờ. An Noãn đưa khăn tắm trong tay khoác lên cho hắn. Mạc Trọng Huy lạnh lùng nhanh chân bước đi. An Noãn theo sát sau lưng hắn, đi qua khoác lấy cánh tay hắn. Mạc Trọng Huy khẽ hất ra.
“Mạc Trọng Huy, anh đang trách em sao?”
Giọng An Noãn nghẹn ngào, Mạc Trọng Huy dừng bước lại.
Cô nhìn bóng lưng hắn, khoảnh khắc đó trong lòng vô cùng chua xót, “Cái chết của bác cả là chuyện ngoài ý muốn, em cũng như anh, cũng rất khó chịu. Hôm nay em gọi điện thoại cho anh cả ngày mà anh không nghe, em rất lo lắng cho anh. Buổi tối bác hai về nhà, nói với em2bác cả tự sát rồi, để lại cho em một bức di thư, em thật sự không dám tin tưởng đây là sự thật, mãi mà không thể bình tĩnh được. Nhưng em biết em không thể khóc, em phải kiên cường, bởi vì lúc này nhất định anh còn đau khổ hơn em. Em muốn ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt, anh đừng đẩy em ra có được không?”
Mạc Trọng Huy không nói gì, đi thẳng ra khỏi hồ bơi. An Noãn cắn răng, chạy theo ra ngoài. Đi theo sau lưng hắn vào phòng, Mạc Trọng Huy đến phòng tắm.
Cô tự nói với mình, cho dù Mạc Trọng Huy có thái độ gì với mình, cô cũng phải ở lại bên cạnh8hắn.
Qua rất lâu, Mạc Trọng Huy mới đi từ phòng tắm ra, An Noãn chạy tới lao vào trong lòng hắn, ôm chặt eo hắn, chết cũng không chịu buông tay.
Mạc Trọng Huy không biết làm sao, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
An Noãn ôm eo hắn, khẽ ngẩng đầu lên, “Mạc Trọng Huy, nếu như anh buồn, em sẽ cho anh mượn bờ vai để dựa vào, nhưng anh đừng không để ý đến em, đừng đuổi em đi. Chúng ta là vợ chồng, cho dù gặp phải chuyện gì, cũng phải đồng tâm hiệp lực.”
Hắn trầm giọng khẽ nói, “Không phải anh không để ý đến em, anh chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.” “Không được, em không thể để anh một mình, em6nhất định phải ở bên cạnh anh.”
Hắn khàn giọng nói, “Em đi tắm trước đi.”
An Noãn chu môi, lập tức chạy đến phòng tắm. Cô tắm nhanh rồi đi ra ngoài, thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi ngẩn người trên sofa, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng không châm lửa. Cô biết vào giờ phút này, hắn nhất định rất đau lòng, cô muốn chia sẻ đau khổ với hắn biết bao, nhưng cô chẳng thể làm được gì cả, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh hắn. Đàn ông và phụ nữ khác nhau, phụ nữ gặp phải chuyện có thể khóc lớn một trận, phát tiết ra ngoài. Đàn ông đau đớn chỉ có thể giữ đau khổ trong lòng, có3khó chịu thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng. “Mạc Trọng Huy, anh ăn tối chưa? Em đi làm chút đồ ăn cho anh.”
An Noãn vừa đi được một bước đã bị Mạc Trọng Huy giữ lấy cổ tay, hắn khẽ kéo cô vào trong lòng, ôm chặt cô.
“Mạc Trọng Huy...”
“Để anh ôm em một lát, An Noãn, để anh ôm em một lát, một lát thôi là được rồi.”
Giọng nói khàn khàn của hắn đánh thẳng vào trái tim cô.
“Lúc anh còn rất nhỏ, tình yêu bác cả anh dành cho anh còn nhiều hơn cả ba anh. Ba anh là một người rất có dã tâm, một lòng muốn leo lên trên. Bác cả thì khác, bác ấy rất có năng lực, cũng5được người khác khen ngợi, nhưng bác ấy là người không màng danh lợi. Bác ấy luôn hòa nhã dễ gần như vậy, đối diện với bất cứ ai cũng mỉm cười.”
“Năm đó anh muốn ở bên Tư Nghiên, tất cả mọi người trong nhà đều phản đối, nhưng bác cả vẫn đứng về phía anh, bảo anh dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình, không cần phải sợ bất cứ trở ngại nào. Bác ấy nói với anh, tình yêu là vô giá, không nên dùng thân phận địa vị để so đo, yêu thì phải cố gắng theo đuổi.”
“Sau đó đoạn tình cảm kia khiến Tư Nghiên mất mạng, anh cũng vì thế mà rời khỏi Bắc Kinh. Lúc anh vừa đến Giang Thành, bác cả giấu ông nội anh, lén đi thăm anh, thu xếp tất cả cho anh.”
“Mạc Trọng Huy!” An Noãn đau lòng gọi tên hắn. “Noãn Noãn, anh cũng có chuyện sợ hãi, anh sợ nhất người anh yêu lần lượt rời xa anh.”
Hiếm khi thấy Mạc Trọng Huy cảm tính như vậy, An Noãn ôm chặt cổ hắn, không biết phải an ủi thế nào.
“Mạc Trọng Huy, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ luôn ở bên anh, không xa không rời.” Hắn ôm chặt cô, trái tim cũng có lúc rét lạnh, muốn hấp thu sự ấm áp trên người cô.
“Từ trước đến nay anh đã học được lúc đau đớn một mình trốn đi liếm láp vết thương rồi, Noãn Noãn, bây giờ anh có em, có đau có thương thể nào, ít nhất anh biết vẫn có em ở bên cạnh anh.”
“Mạc Trọng Huy, chúng ta đều phải kiên cường. Rất nhiều chuyện chúng ta không có cách nào đoán được, chỉ có thể đối mặt.” Đêm hôm đó, Mạc Trọng Huy ôm An Noãn nằm ở trên giường, hắn mất ngủ cả đêm, sau đó cô ngủ trong lòng hắn.
Hắn ôm chặt cô, giây phút đó hình như không khó chịu như vậy nữa.
Ngày hôm sau An Noãn tỉnh lại, có chút áy náy, “Em xin lỗi, tối hôm qua nói chuyện với anh, sau đó em ngủ mất.” Mạc Trọng Huy mỉm cười lắc đầu, “Chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi.”
“Mạc Trọng Huy, nếu chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải đi đối mặt. Chúng ta về nhà họ Thẩm trước đi, hỏi bác hai xem tiếp theo nên làm thế nào. Sau đó lại về nhà họ Mạc xử lý công việc, bây giờ mẹ và cô anh rất cần anh.” Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu. Sáng sớm đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh đang định ra ngoài thì nhìn thấy An Noãn và Mạc Trọng Huy trở về, ông tạm thời thay đổi hành trình.
Thẩm Diệc Minh nói với bọn họ: “Huy, di thể của bác hại cháu đã được đưa về nhà họ Mạc rồi, mấy ngày nay tổ chức tang lễ đi.”
“Cháu cảm ơn.”
Giọng Mạc Trọng Huy có chút trúc trắc, còn lạnh như băng. Thẩm Diệc Minh không hề để ý, ông có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này. “Huy, đợi tổ chức xong tang lễ rồi, cháu và mẹ cháu đi thăm ba cháu đi, bác sợ tâm trạng ông ấy sẽ bị ảnh hưởng.”
Mạc Trọng Huy vẫn lạnh nhạt gật đầu.
An Noãn mím môi, “Bác hại, bác đi làm việc trước đi, cháu cùng Mạc Trọng Huy trở về nhà họ Mạc, còn có rất nhiều việc phải xử lý.” Thẩm Diệc Minh giơ tay vỗ vai hai người bọn họ, “Mấy ngày nay vất vả cho hai đứa rồi, bác sẽ sai người thu xếp tang lễ.” “Không cần đâu, cháu sẽ tự thu xếp tang lễ”. Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh phức tạp, ông khẽ nói: “Vậy cũng được, có bất cứ chỗ nào cần giúp, cháu cứ nói.” Mạc Trọng Huy và An Noãn đến nhà họ Mạc, trải qua cả đêm đau khổ, lúc này Mạc Bạch Linh và Đường Tĩnh Vi đều bình tĩnh lại rồi.
Nhưng mà thấy Mạc Trọng Huy và An Noãn tay trong tay về nhà, Mạc Bạch Linh nhảy phắt lên, lao đến gầm lên giận dữ với Mạc Trọng Huy, “Sao cháu còn có thể đưa người đàn bà này về? Chẳng lẽ cháu không biết bác cả của cháu chết như thế nào à? Ông ấy bị nhà họ Thẩm bức tử, bị Thẩm Diệc Minh hại chết. Nếu như không phải là vì người đàn bà này, bác cả cháu cũng sẽ không ngồi tù, cũng sẽ không tự sát. Huy, cháu đặt tay lên ngực mà tự hỏi đi, lúc còn sống bác cả cháu đối xử với cháu có tốt không? Bây giờ ông ấy chết rồi, sao cháu còn có thể đưa người đàn bà này đến làm ông ấy thêm ngột ngạt?”