Tình Đắng

Chương 571 : Trừ phi an noãn cắt đứt quan hệ với nhà họ thẩm (2)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Mạc Trọng Huy, cậu ta lập tức gọi điện thoại qua, khách sáo nói với Thẩm Thần Bằng, “Anh Thẩm, xin lỗi, ngài Mạc đang họp, hơn nữa hôm nay có mấy cuộc họp. Hay là mọi người về trước đi, hôm nào ngài Mạc có thời gian, tôi sẽ gọi điện thoại cho mọi người.”

Thẩm Thần Bằng chửi bậy một câu, gầm lên giận dữ, “Trương Húc, cậu nói với Mạc Trọng Huy, nếu như cậu ta còn không xuống, tôi nhất định bảo ba tối diệt Mạc thị nhà cậu, cậu có tin đây không phải là một chuyện khó không?”

Trương Húc ở đầu kia hơi khựng lại, rất khó xử, nói, “Xin đợi một chút,2tôi lại đi nói với ngài Mạc.”

Lúc Trương Húc lại lần nữa gõ cửa, Mạc Trọng Huy đã rất bực mình rồi, hắn hừ một tiếng, “Trợ lý Trương, có phải cậu rất rảnh không?” “Ngài Mạc, anh Thẩm đang gây rối ở phía dưới, nói nếu như anh không gặp bọn họ, anh ấy sẽ bảo ba anh ấy diệt Mạc thị chúng ta.” Mạc Trọng Huy cau chặt mày lại, không phải là sợ Thẩm Diệc Minh sẽ làm gì hắn, mà hắn quá hiểu tính tình Thẩm Thần Bằng. Có một số việc, có lẽ nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt. Khẽ thở dài một cái, hắn nói nhỏ, “Cậu đi xuống đón An Noãn lên đây.”

Trương Húc ngạc nhiên,8chịu gặp mặt ít nhất cũng là một loại hy vọng, “Ngài Mạc, anh không đích thân xuống à?”

“Cậu đi dẫn cô ấy lên đây.” Trương Húc đi xuống tầng nhìn thấy An Noãn. Một khoảng thời gian không gặp, cô vốn đã gây hình như lại càng gầy hơn, nhìn mà đau lòng, cũng không biết ngài Mạc thương yêu cô như vậy, sao có thể nhẫn tâm được?

“Cô An, cô cùng tôi đi lên đi, ngài Mạc tạm thời hủy bỏ một buổi họp.”

An Noãn nói nhỏ, “Tôi có thể đợi anh ấy họp xong.” “Không sao, buổi họp đã hủy bỏ rồi, cô đi cùng tôi đi.” Thẩm Thần Bằng định đi lên cùng bọn họ, An Noãn ngăn cản anh ta,6“Anh, anh ở dưới này đợi em đi.”

Thẩm Thần Bằng cau mày, thấp giọng nói: “Sao anh có thể yên tâm em được, ngộ nhỡ cái tên đó bắt nạt em, anh phải đỡ lưng cho em.” An Noãn cười nói, “Sao anh ấy có thể bắt nạt em được? Anh yên tâm đi.” Thẩm Thần Bằng mím môi, cuối cùng gật đầu.

Cùng Trương Húc lên thang máy, trợ lý Trương không nhịn được quan tâm nói: “Cô An, bây giờ cô đang mang thai, nhất định phải bảo vệ tốt cho sức khỏe của mình. Bạn gái tôi mang thai, không biết béo thành cái gì rồi, sao cô lại gầy thế này?” “Bạn gái anh mang thai rồi?”

Trương Húc xấu hổ cười, “Đúng3vậy, đầu tháng sau chúng tôi tổ chức hôn lễ, đến lúc đó cô An nhất định phải tới uống rượu mừng đấy.”

An Noãn cười nói: “Tôi nhất định sẽ tham gia hôn lễ của anh.”

Nghĩ cũng đã quen biết trợ lý Trương nhiều năm như vậy, sự tận tâm của trợ lý Trương luôn rất tốt. Cậu ta cùng Mạc Trọng Huy từ Giang Thành đến Bắc Kinh, luôn không suy nghĩ đến vấn đề tình cảm cá nhân, bây giờ cuối cùng cũng tìm được nửa kia lý tưởng rồi, An Noãn thật lòng thấy mừng cho cậu ta. “Trợ lý Trương, chúc mừng anh, cuối cùng cũng hoàn thành một việc lớn trong đời rồi.” Trương Húc cong khóe miệng lên, “Cảm5ơn cô An.” Nhìn vẻ mặt trợ lý Trường có một chút xíu không tình nguyện, nếu không phải bạn gái mang thai, cậu ta không hề muốn kết hôn sớm như vậy.

“Cô An, gần đây nhà họ Mạc xảy ra nhiều chuyện như vậy, người nhà ngài Mạc tạo áp lực rất lớn với anh ấy, ngài Mạc luôn ở công ty, liên tục tăng ca. Tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ đến tâm trạng của anh ấy, thông cảm cho nỗi khổ của anh ấy. Ngài Mạc thật sự rất không dễ dàng gì.”.

“Tôi biết rồi, yên tâm đi, hôm nay tôi đến chỉ là muốn nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với anh ấy thôi.”

Thấy An Noãn bình tĩnh như vậy, Trương Húc không biết nên vui mừng hay là nên buồn bã nữa.

Đưa An Noãn đến cửa phòng làm việc của Mạc Trọng Huy, trợ lý Trương không định đi vào.

“Cô An, cô tự vào đi, ngài Mạc đang ở bên trong.”

“Cảm ơn.”

An Noãn khách sáo nói, gõ cửa phòng. Mạc Trọng Huy đích thân ra mở cửa, khoảnh khắc cửa mở ra, hai người đều ngây ngẩn. Cằm hắn như bị gọt nhọn đi, râu đầy trên cằm, con ngươi đen láy thẫm lại. Hai người đã quên mất bao lâu không nhìn thấy nhau, dài như một thế kỷ. An Noãn nghẹn ngào, nhưng cố gắng nặn ra nụ cười, cô không muốn để hắn thấy mình hèn yếu, không muốn hắn lo lắng.

“Em vào đi.”

Giọng nói trầm thấp của hắn đột nhiên trở nên xa lạ.

An Noãn đi theo sau lưng hắn vào trong. “Ngồi đi.” Hắn chỉ sofa, “Em muốn uống gì không?” Cô không chịu nổi loại giọng điệu lạnh nhạt giống như đối với người xa lạ này của hắn. Cô đi đến bên cạnh hắn, không màng tất cả ôm lấy hắn, vùi mặt vào trong lòng hắn. Khoảnh khắc đó, hít thở mùi hương trên người hắn, cô mới tìm được một chút cảm giác quen thuộc. “Mạc Trọng Huy, em nhớ anh, em có thai rồi, anh biết không?” Giọng cô rất mềm, khiến trái tim hắn cũng mềm ra. Hắn muốn cô cứ ôm chặt hắn như vậy, vĩnh viễn không xa rời nhau biết bao! Nhưng dáng vẻ đoạn tuyệt của ba trước khi chết, dáng vẻ vật lộn đau khổ của mẹ giống như bộ phim chiếu ở trước mắt hắn. “Mạc Trọng Huy, anh ôm em một cái, ôm em một cái được không?” Tay hắn từ đầu đến cuối đều buông thõng ở hai bên người, nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt. Cuối cùng hắn nhẹ nhàng bám vào vai cô, đẩy cô ra. “An Noãn, em ngồi xuống sofa đã, anh đi rót cho em cốc nước.” An Noãn đáng thương nhìn hắn, “Em không muốn uống nước.” “Vậy em muốn uống cái gì?” An Noãn lắc đầu, “Em không muốn uống gì cả, bây giờ ngay cả uống nước cũng sẽ nôn.”

Mạc Trọng Huy không tự chủ được cau mày lại, “Phản ứng rất lớn à?”

Cô gật đầu, “Bác sĩ nói có lẽ liên quan đến tâm lý và tâm trạng của em. Mạc Trọng Huy, anh cùng em về nhà được không? Em muốn anh chăm sóc em, em muốn ban đêm anh đi mua đồ nướng cho em, muốn anh nửa đêm nấu mì cho em ăn...”

“An Noãn!” Mạc Trọng Huy trầm giọng ngắt lời cô, “Gần đây anh rất bận, anh tin người nhà họ Thẩm sẽ chăm sóc tốt cho em.”

An Noãn sầm mặt lại, “Anh có ý gì?” “Chúng ta tạm thời xa nhau đi!”

An Noãn đứng bật dậy khỏi sofa, răng gần như cắn nát môi, giống như cô nghe thấy giọng nói tàn nhẫn nhất thế giới. “Mạc Trọng Huy, nhất định phải như vậy sao?” Giọng cô không nén nổi nghẹn ngào, “Chúng ta khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, cứ kết thúc như vậy sao? Nếu như em đã làm sai chuyện, ông trời trừng phạt em, em chấp nhận, nhưng em không làm sai cái gì cả, tại sao phải chia tay với em?”