Tình Đắng

Chương 573 : Trừ phi an noãn cắt đứt quan hệ với nhà họ thẩm (4)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô đang cố gắng ăn, nhưng ăn cái gì nôn cái đó. Cô cố gắng khiến mình vui vẻ, nhưng hình như không có cái gì có thể làm cho cô vui được. Cô cảm thấy mình có chút trầm cảm trước sinh, mua một chồng sách lớn ở nhà tu thân dưỡng tính. Nhưng chỉ cần yên tĩnh lại là cô sẽ lại lo lắng cho tương lai. Chuông điện thoại du dương vang lên, An Noãn nhếch nhác chạy về phòng ngủ, rất sợ bỏ lỡ điện thoại của Mạc Trọng Huy. Nhưng cầm lấy điện thoại, số hiển thị trên màn hình lại là Lâm Dịch Xuyên. Trong lòng cô có chút mất mát, ấn nút trả lời.

Giọng nói2nhẹ nhàng của Lâm Dịch Xuyên truyền đến, “An Noãn, anh là Lâm Dịch Xuyên.”

Cô buồn cười, “Đương nhiên em biết là anh rồi, em có số của anh mà.” Đầu kia cười, hỏi, “Gần đây em vẫn ổn chứ?” “Em rất ổn.”

Đột nhiên phát hiện đã rất lâu không liên lạc với anh rồi.

“Noãn Noãn, bây giờ em có đi làm không?”

“Không, từ khi rời khỏi JM, em luôn ở nhà đợi việc.”

“Vậy em có thể giúp anh một chuyện không, bên chỗ anh đang cần, tạm thời điều hai nhà thiết kế từ chi nhánh Bắc Kinh lên. Bây giờ bên chỗ Bắc Kinh đang thiếu nhân viên, em có thể tạm thời giúp anh một chút không, anh sẽ8nhanh chóng sắp xếp người bổ sung vào.”

An Noãn hơi do dự một chút, nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ, đâu có thể đi làm được. Cô áy náy nói: “Lão Lâm, xin lỗi anh, em có thai rồi, hơn nữa phản ứng thai nghén hơi lớn.” Đầu kia im lặng một lúc lâu, “Vậy à, thế thì thôi vậy, chúc mừng em.” “Cảm ơn anh, Tảo Tảo vẫn khỏe chứ ạ?”

“Nó rất khỏe, càng lớn lên lại càng hiểu chuyện.”

Nói chuyện với Lâm Dịch Xuyên một lúc lâu, cho đến lúc Thẩm Diệc Minh gõ cửa đi vào, cô mới vội vàng cúp điện thoại. “Cháu gọi điện thoại với ai thế?” Thẩm Diệc Minh cười hỏi.

An Noãn thành6thật trả lời, “Lâm Dịch Xuyên muốn cháu đến công ty giúp đỡ, nhưng mà cháu từ chối rồi.”

Thẩm Diệc Minh giơ tay vuốt tóc cô, hài lòng nói: “Thật ngoan, chúng ta không nghĩ đến chuyện công việc, bây giờ chuyện quan trọng nhất là điều dưỡng cơ thể thật tốt, cực cưng mới là quan trọng nhất.”

“Bác hai.”

“Sao thế?”

“Nếu như Mạc Trọng Huy không cần cháu nữa, cháu nên làm thế nào?”

Thẩm Diệc Minh giật mình, cô nghiêm túc hỏi ông như vậy, nhất thời ông cũng không biết nên trả lời lại thế nào. “Bác hai, cháu không muốn con cháu vừa sinh ra đã không có ba, cháu muốn cho nó một mái nhà hoàn chỉnh.” Thẩm Diệc3Minh đau lòng kéo cô vào trong lòng, “Noãn Noãn, nếu như Mạc Trọng Huy thật sự làm như vậy, thế thì người đàn ông này không đáng cho cháu hi sinh như vậy, bác hai sẽ tìm một người tốt hơn cho cháu.” An Noãn vùi sâu mặt vào ngực ống, giọng nghẹn ngào nói: “Bác hai, cháu không làm gì sai, tại sao anh ấy phải đối xử với cháu như vậy? Anh ấy đã nói cả đời này yêu cháu thương cháu đối xử tốt với cháu, lời thề cũng chỉ là lừa dối thôi sao?”

“Bác hai, trong lòng cháu buồn khổ lắm, khó chịu lắm! Cháu lại muốn đi tìm anh ấy rồi, cho dù chỉ là đi5gặp anh ấy một lần cũng được.”

Thẩm Diệc Minh ôm cô chặt hơn.

“Năm đó ba cháu vì anh ấy mà chết, những năm này cháu buông tất cả xuống, cháu không màng tất cả đi theo anh ấy. Cháu hy vọng anh ấy cũng có thể buông xuống tất cả, đối xử tốt với cháu biết bao!”

“An Noãn...”

“Bác hai, cháu nhớ anh ấy!”

Giọng An Noãn càng lúc càng khàn, trái tim Thẩm Diệc Minh đau đớn. Nhưng khoảnh khắc đó, ông không thể làm được gì, chỉ có thể ôm cô thật chặt, cho cô nhiều ấm áp hơn. Ngày hôm sau, ông bỏ lại công việc, bảo người đi tìm Mạc Trọng Huy, tốn bao nhiêu công sức mới mời được Mạc Trọng Huy đến cơ quan của ông.

Nhìn vẻ lạnh lùng trên mặt Mạc Trọng Huy, ông thở dài, thấp giọng nói, “Huy, bây giờ trong lòng cháu rất hận bác đúng không? Cháu cảm thấy cái chết của bác cháu, cái chết của ba cháu đều có liên quan trực tiếp đến bác đúng không?”

Mạc Trọng Huy mím môi, không nói gì.

“Thật ra đứng ở lập trường của bác, ba cháu đã sớm nên xử tử rồi, nhưng bác bỏ qua cho ông ấy hết lần này đến lần khác, đó là nể mặt Noãn Noãn và cháu. Tuy nhiên, ba cháu vẫn luôn u mê không tỉnh ngộ, chuyện ông ấy làm cháu cũng đều biết cả. Khoảng thời gian này bác nghĩ rất nhiều, bác đang nghĩ có phải bác làm sai rồi không, nhưng làm sao bác cũng không nghĩ ra được bác sai ở chỗ nào. Có lẽ ngay từ đầu bác không nên giam bác cả và ba cháu lại, nhưng cháu nghĩ kĩ xem, cho dù như vậy, bác cả của cháu vẫn áy náy mà chết, ba cháu cũng sẽ bởi vì cái chết của bác cả cháu mà áy náy, bi kịch vẫn sẽ diễn ra. Chỗ bác có một phần ghi âm, là nội dung cuộc nói chuyện của ba cháu và cô cháu, bác hy vọng sau khi nghe xong cháu có thể suy xét.”

Thẩm Diệc Minh giao phần ghi âm cho Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy nắm chặt trong tay, lòng bàn tay đang đổ mồ hôi. “Huy, cháu không ngại thì bây giờ nghe đi, rồi chúng ta bàn xem tương lai nên đi như thế nào.”

Mạc Trọng Huy ấn nút phát, giọng nói quen thuộc của ba vang lên, lại giống như cách một đời.

Nội dung cuộc nói chuyện dài đến nửa tiếng, gần như tất cả đều là Mạc Bạch Linh khiêu khích ly gián. Tình cảm anh em của nhà họ Mạc quá tốt, Mạc Bình Sơn hoàn toàn tin từng câu từng chữ em gái ông ta nói. Ông ta từ bình tĩnh, đến kích động, càng về sau càng không thể nhịn được nữa. Sự thay đổi tâm trạng kia chỉ vì mấy câu nói của Mạc Bạch Linh. Nghe xong cả đoạn nội dung, Mạc Trọng Huy siết chặt hai tay thành quyền, mắt đỏ lên, dường như có chút ác liệt.

“Huy, đoạn đối thoại này cháu cũng nghe được rồi, cháu rất rõ ràng bác không hề làm bất cứ cái gì cả. Sở dĩ ba cháu lựa chọn con đường đó, nguyên nhân lớn nhất không phải là phá hoại cháu và An Noãn, mà là không chấp nhận nổi sự thật bác cả cháu qua đời, dù sao cái chết của bác cả cháu cũng có liên quan trực tiếp đến ông ấy. Cô cháu là người như thế nào, bác nghĩ cháu rõ ràng hơn bác. Chồng bà ta bị bác giam lại, bà ta luôn mang lòng oán hận với nhà họ Thẩm, với Noãn Noãn, nghĩ đủ mọi cách phá hoại hai đứa. Bác nghĩ, ngay cả cô cháu cũng không ngờ ba cháu sẽ làm chuyện này.”

Mạc Trọng Huy càng siết chặt nắm đấm hơn.

“Huy, bác vốn không định để cho cháu biết đoạn nội dung này, bởi vì dù sao cũng là cô cháu, người nhà của cháu. Bác không muốn khiến nhà họ Mạc cháu biến thành như vậy. Nhưng hôm qua Noãn Noãn khóc hỏi bác, nếu như cháu không cần nó nữa, nó nên làm thế nào, đứa bé nên làm thế nào? Xin cháu hãy thông cảm cho tấm lòng của một người làm ba như bác, thấy nó khó chịu như vậy, lòng bác đau như dao cắt. Vì nó, bác không thể không cho cháu biết một số thực tế tàn nhẫn, cho dù cháu có thừa nhận hay không, cái chết của ba cháu cũng có liên quan đến cô cháu.”

Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Những lời này bác vốn không muốn nói với cháu, bởi vì lần này cháu đã khiến bác thất vọng. Bác đã giao Noãn Noãn cho cháu, bác tin tưởng cháu sẽ chăm sóc tốt cho nó. Nhưng bây giờ, cháu không phân biệt trắng đen gì cả, đối xử với nó như vậy, bác thật sự rất thất vọng về cháu. Cháu để tay lên ngực tự hỏi, Noãn Noãn đã làm sai cái gì? Cháu dựa vào cái gì mà rời xa nó vào lúc nó đang mang thai đứa bé của cháu? Cháu có biết chuyện này đối với một người phụ nữ mà nói đả kích lớn thế nào không? Hôm nay bác tìm cháu đến cũng là vì muốn nghe một câu nói của cháu, cháu nói thử xem, tiếp theo cháu định thế nào?”