Tình Đắng

Chương 591 : Quay lại với công việc (2)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đậu Nhã Quyền với cơm cho cô, có chút không nỡ, “Noãn Noãn, đi làm rồi không thể thoải mái như bình thường, ngày nào cũng đi sớm về muộn, cháu thật sự có thể thích ứng sao? Bác hơi lo lắng cho cháu.”

An Noãn cười nói, “Bác, bác yên tâm đi, cháu có thể thích ứng được mà.”

An Noãn biết quay trở lại công ty đúng là có một quá trình thích ứng, dù sao cô cũng đã chơi lâu như vậy rồi.

“Noãn Noãn, cháu phải ăn nhiều một chút. Ở công ty không thể so với ở nhà, ở nhà muốn ăn cái gì lúc nào cũng có thể ăn, ở công ty có khi còn bận đến quên2cả ăn mất.” An Noãn rất nghe lời ăn hết bữa sáng Đậu Nhã Quyên chuẩn bị cho. Ăn sáng xong, Đậu Nhã Quyền lại chuẩn bị cho cô đầy một túi lớn đồ ăn vặt bình thường có thích nhất.

“Noãn Noãn, ở công ty mà đói nhớ ăn. Bữa trưa thì lát nữa bác sẽ bảo tài xế đưa đến cho cháu.” An Noãn cảm động không nói ra lời, “Bác dâu, bữa trưa cháu ăn ở công ty là được rồi, bác đừng tốn công.” “Vậy không được, làm sao có thể ăn ở công ty chứ? Hàng ngày bác còn phải phối hợp dinh dưỡng cho cháu nữa. Cháu nhớ đấy, đến công ty chỉ là vì giết8thời gian, nếu như ngay cả cách sinh hoạt cũng thay đổi, vậy thì đừng đi làm nữa.”

An Noãn chu môi, cười nói, “Vậy thì vất vả cho bác rồi. Cháu vẫn muốn ăn canh cá táo đỏ hôm qua bác nấu cho cháu nữa.” Đậu Nhã Quyên cưng chiều xoa đầu cô, “Được, bác làm cho cháu.” Tài xế đưa An Noãn đến dưới chân tòa JM, nhân viên JM đang ở dưới tầng đón cô rồi. “Xin hỏi là cô An đúng không ạ! Tôi là Vương Đông Vĩ, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Lý, cô có thể gọi tôi là Tiểu Vương.”

“Tổng giám đốc Lý?” An Noãn nhướng mày.

“Tổng giám đốc Lý chính là Lee,6sau khi đến Trung Quốc anh ấy lấy cho mình một cái tên tiếng Trung, là Lý Ngạn.” Lúc này An Noãn mới hiểu ra, cô gật đầu. “Cô An, mời cô đi theo tôi, tổng giám đốc Lý đang đợi cô trong phòng làm việc.” Đi vào tòa cao ốc JM, nhìn những con người xa lạ, An Noãn chỉ cảm thấy hình như mình đã rời khỏi nơi này rất lâu. “Cô An, tôi nghe nói cô đã từng làm việc ở đây rồi.” An Noãn gật đầu, “Thời gian tôi làm việc ở đây không dài, bây giờ quay trở lại, đột nhiên có loại cảm giác rất xa lạ.” “Cô có loại cảm giác này, tôi rất3hiểu. Tổng giám đốc Lý là một người vô cùng bắt bẻ, cũng là một người vô cùng theo đuổi sự hoàn mỹ. Sau khi anh ấy đến JM, việc đầu tiên anh ấy làm là tiến hành kiểm tra đánh giá tất cả các nhân viên của JM, ai không đạt tiêu chuẩn đều cho nghỉ việc hết. Lần này JM gần như đã thay đổi hết nhân viên, những người trước kia nhận lương không làm việc đều bị cho nghỉ. Tổng giám đốc Lý mời không ít tinh anh khắp cả nước đến, cũng dần theo một vài người từ trụ sở chính tại Luân Đôn đến đây.”

Trước kia từng nghe nói đến năng lực làm việc của5Lee, bây giờ Án Noãn càng thêm tò mò với người này.

Khác với Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần là nhà thiết kế chuyên nghiệp, không giỏi về phương diện quản lý. Lee thì là quản lý chuyên nghiệp, ở công ty có cách quản lý độc đáo của riêng mình. Trợ lý Vương gõ cửa phòng làm việc, bên trong truyền đến một giọng nói rất có sức hút, trợ lý Vương và An Noãn cùng đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Nhìn thấy An Noãn, Lee cong khóe miệng lên mỉm cười, “An Noãn, đã lâu không gặp.” Anh ta lịch sự giơ tay ra chào hỏi An Noãn giống như bạn cũ.

An Noãn giơ tay ra bắt tay anh ta, “Đã lâu không gặp.”

Bọn họ đã từng có duyên gặp mặt mấy lần, đây là lần đầu tiên An Noãn đối mặt với anh ta ở khoảng cách gần như vậy. Anh ta có dáng người rất cao, phải đến một mét chín. Ngũ quan của anh ta rất nổi bật, màu mắt lam nhạt đặc biệt. Môi rất mỏng, nghe nói người môi mỏng tương đối bạc tình.

“Mời cô ngồi.”

Anh ta lịch sự làm ra động tác “mời”, sau đó quay sang trợ lý của mình, “Trợ lý Vương, cậu đi pha cho cô Anly cà phê. À, không, cô ấy đang có thai, cậu đi rót ly nước lọc đi.” “An Noãn, cô không để ý chứ?” An Noãn cười lắc đầu. Sau khi trợ lý Vương rời đi, trong căn phòng làm việc rộng lớn sáng sủa chỉ còn lại An Noãn và anh ta. An Noãn nhìn xung quanh, nơi này từng là phòng làm việc của Hứa Vĩ Thần, bây giờ phong cách thiết kế đều thay đổi hoàn toàn.

Người làm nghề thiết kế đại khái đều có sở thích như vậy, nhất định sẽ sửa sang môi trường nơi thuộc về mình theo sở thích của mình.

“An Noãn, tôi vô cùng vui mừng vì cô có thể giúp tôi vào lúc này, cái này có phải là giúp người khi gặp nạn" mà người Trung Quốc các cô nói đó không?” An Noãn cười, không nhịn được trêu, “Tiếng Trung của tổng giám đốc Lý thật tốt.”

Anh ta thở dài, “Chính là cái tiếng Trung này hại chết tôi, nếu như tôi không biết nói một câu tiếng Trung nào, Aaron cũng sẽ không điều tôi đến đây. Từ trước đến giờ tôi đều coi Aaron là đối thủ cạnh tranh của tôi, lúc tôi biết anh ta có thể nói tiếng Trung lưu loát, tôi vô cùng không phục, cũng không chịu thua, tìm người dạy tôi nói tiếng Trung. Tôi còn từng nhân lúc nghỉ phép chạy khắp các thành phố của Trung Quốc, đi rất điên cuồng. Nhưng cuối cùng tôi vẫn thua Aaron.”

Anh ta cười, chuyển chủ đề, “Có điều bây giờ người phụ nữ anh ta thích nhất ở trên tay tôi, sau này anh ta còn phải nhìn sắc mặt tôi, cầu xin tôi.”

An Noãn hơi ngẩn ra, có chút lúng túng.

“Tôi nói đùa chút thôi, cô không để ý chứ?”

An Noãn lắc đầu.

“Đợi lát nữa tôi dẫn cô đến tổ thiết kế, gần đây mới vừa nhận một cái hạng mục rất lớn, tôi cần sự giúp đỡ của cô.”

Lee thay đổi rất nhanh, lập tức tiến vào trạng thái công việc, đưa cho An Noãn một xấp tài liệu.

“Hai công ty lợi hại nhất ở Bắc Kinh, tập đoàn Mạc thị và xí nghiệp Thẩm thị hợp tác làm một hạng mục sơn trang nghỉ dưỡng. Mấy ngày trước quản lý cấp cao của tập đoàn Mạc thị đến tìm tôi nói giao thiết kế của sơn trang nghỉ dưỡng cho JM chúng ta làm, bây giờ đã bàn gần xong hợp đồng rồi. Tiền đối với bọn họ mà nói không phải là vấn đề, yêu cầu duy nhất của bọn họ là tối đích thân dẫn đội. Nhưng cô biết đấy, tôi mới đến Trung Quốc, bên Hồng Kông, Thượng Hải vẫn còn rất nhiều việc, có lẽ tôi không có cách nào tập trung hơn vào hạng mục này được. Hơn nữa tôi cũng không phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp, đối với các cô, tôi chỉ là một người ngoài ngành thôi. Cho nên, tôi hy vọng cô giúp tôi hoàn thành hạng mục này.”