Tình Đắng

Chương 600 : Khổ nhục kế vô dụng (1)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thật không ngờ, đường đường là ngài Mạc của xí nghiệp Mạc thị cũng là một người si tình, đây chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà người Trung Quốc các cô nói đó hả?” Lee đề nghị đưa An Noãn về nhà, nhưng An Noãn khăng khăng bảo tài xế tới đón. Anh ta tỏ ra không vui, tự giễu nói, “Ngay cả cơ hội đưa cô về nhà cũng không cho, tôi cảm thấy tôi thật sự quá thất bại rồi.”

An Noãn lúng túng nói, “Xin lỗi, nhà tối hơi xa, cho nên không làm phiền anh nữa.”

Trong bóng đêm, anh ta quan sát cô dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô gái này lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, nhưng anh2ta luôn cảm thấy phía sau nụ cười này là yếu đuối, là lạnh lùng. Có lẽ trái tim cô đã đóng lại, cho dù ai cũng không đi vào được nữa rồi.

“An Noãn, thật ra tôi biết cô từ rất nhiều năm trước.”

An Noãn cười, thấp giọng nói, “Đúng vậy, khi đó anh luôn cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, anh làm việc vô cùng nghiêm túc, không nói cười tùy tiện, tôi rất sợ anh.” “Cao cao tại thượng? Cái này nên để hình dung Aaron thì thích hợp hơn. Có điều trước kia Aaron thật sự không thích cười, lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười, cô biết là lúc nào không?”

An Noãn lắc đầu.

“Có một lần ở công ty, cô và8Jim đang chơi đuổi bắt, Aaron đứng ở phía sau hai người, cười thỏa mãn. Đó là lần đầu tiên thôi nhìn thấy anh ta cười chân thành như vậy, cũng là lần đó, tôi đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Hồi đó tin đồn của cô và Aaron cũng rất nhiều, tôi luôn không có cách nào hiểu, Aaron từ trước đến giờ ít tình cảm sao lại đột nhiên chăm sóc một cô gái không có tiếng tăm như vậy, đưa cô ấy đến công ty, để Ethan làm sư phụ của cô ấy? Tôi đang nghĩ, nhất định cô gái này có chỗ hơn người của mình. Mấy lần gặp mặt, tôi cảm thấy trừ gương mặt xinh đẹp của cô ra, không nhìn6ra có cái gì thu hút người khác. Nhưng hôm đó nhìn thấy cô chơi với Jim, lúc đó tôi đã nghĩ, lấy cô gái như vậy về nhà, chắc sẽ rất hạnh phúc. Ngoài công việc bận rộn ra, thứ chúng ta theo đuổi chỉ là một chút yên tĩnh, một chút xíu ấm áp. An Noãn, có lẽ cô tốt đẹp hơn tôi tưởng tượng nhiều.”

An Noãn lúng túng lắc đầu, mặt đỏ lên.

“Tôi không tốt được như anh nói, thứ anh nhìn thấy chỉ là hình tượng, ngược lại, tôi là một người rất tùy hứng, rất nhiều lúc vì thứ gì đó trong lòng mình luôn theo đuổi mà không quản làm tổn thương người thân nhất bên cạnh mình. Aaron bị tổn thương vì3tôi cũng không nhẹ, đối với anh ấy, tôi luôn rất áy náy.”

Anh ta cười, nói rất có cách nhìn, “Tình yêu vốn dĩ chính là chuyện của hai bên tình nguyện, có lúc cho dù biết sẽ bị tổn thương, vẫn sẽ kiên định không rời xông về phía trước, chỉ cần có một chút hy vọng, thì sẽ xông về phía trước.”

Tài xế nhà họ Thẩm đến rất nhanh, An Noãn tạm biệt Lee, lên xe.

Lee nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi kia, cái biển số xe đặc biệt đó khiến anh ta không rời nổi mắt. Từ khi đi làm, anh ta luôn nhìn thấy chiếc xe có biển quân đội này đưa đón An Noãn, ẩn số trên người cô gái này càng ngày5càng nhiều.

Khẽ híp mắt lại, anh ta thích nhất khiêu chiến.

“An Noãn, trở lại bên cạnh anh được không? Anh không quan tâm bất cứ cái gì cả, mặc kệ người ta đã chết của anh, mặc kệ mẹ anh dùng cách gì để uy hiếp anh ép anh, anh cũng không để ý, em trở lại bên cạnh anh được không?”

Nằm ở trên giường, giọng nói của Mạc Trọng Huy không ngừng quanh quẩn bên tai cô. Ông trời quá biết trêu đùa, nếu như từ lúc Mạc Bình Sơn tự sát, hắn có thể kiên định nói với cô như vậy, có lẽ đời này cô sẽ không buông tay hắn. Nhưng hắn không hề, vào lúc cô đã quyết định quyết tâm từ bỏ, hắn lại đột nhiên không muốn buông tay.

Thật ra mong muốn của cô rất đơn giản, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần hẳn nắm chặt tay cô, con đường có gian khổ thế nào cô cũng sẽ đi cùng hắn.

Từ trước đến nay, cô cũng tin chắc tình yêu có thể chiến thắng tất cả, vì tình yêu cô có thể không màng gì cả. Sự do dự của hắn, sự từ chối của hắn khiến tín niệm trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ, không tìm được động lực để tiếp tục cố gắng nữa.

Thật sự bình tĩnh lại, mới phát hiện cô đã hy sinh quá nhiều vì cái gọi là tình yêu. Bây giờ, có thời gian, cô thà ở bên người nhà nhiều hơn, thà sống vì mình nhiều hơn. Nhắm mắt lại, trái tim cô có sự nhẹ nhõm, thoải mái chưa bao giờ có. Có người nói, yêu càng sâu, càng khó buông tay. Nhưng thật sự buông tay rồi thì sẽ vô cùng kiên định. Sau ngày hôm đó, Mạc Trọng Huy không đi tìm cô, An Noãn làm việc bình thường, cuộc sống yên bình. Công việc tuy bận rộn, nhưng Lee đối với cô rất tốt, không gây áp lực cho cô, còn cam kết mỗi tuần cho cô một ngày nghỉ. Từ sau khi đi làm, lịch làm việc và nghỉ ngơi An Noãn bắt đầu trở nên rất quy củ, ngủ sớm dậy sớm, khẩu vị cũng tốt hơn trước đó nhiều, ba bữa ăn đã bắt đầu không thỏa mãn được cô. Vất vả cho tài xế trong nhà, sáng sớm đưa cô đi làm, buổi trưa mang bữa trưa cho cô, buổi chiều đưa bánh ngọt cho cô, tan làm đón cô về nhà. Một ngày phải chạy mấy chuyển. An Noãn cười nói với Thẩm Diệc Minh, “Bác hai, bác nhất định phải tăng thêm tiền lương cho tài xế đấy!”

“Không thành vấn đề, thêm bao nhiêu bác cũng tình nguyện.” “Bác hại, cháu có thể đưa ra một thỉnh cầu nữa không?” Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, cưng chiều nói, “Được.”

“Có thể đổi xe khác cho cháu không? Đổi sang cái có biển số xe bình thường ấy.”

Ngày nào An Noãn lên xe xuống xe cũng như kẻ trộm, sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy. Nhưng đây cũng chỉ là tự lừa dối mình mà thôi, ngày nào tài xế cũng chạy nhiều chuyển như vậy, rất nhiều lúc đều đỗ ngay dưới chân công ty, còn có thể không bị người khác nhìn thấy à? Có lẽ mọi người đã sớm bàn tán sau lưng cô rối.

Thẩm Diệc Minh suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Chuyện này là bác suy nghĩ thiếu sót, ngày mai bác đổi cái xe khác thoải mái hơn cho cháu.”

“Cảm ơn bác.”

Hôm đó, sau khi bị An Noãn từ chối ở nhà hàng tư nhân, Mạc Trọng Huy liền bị bệnh, thật ra lúc hắn bám vào tay cô, hắn đã đang sốt cao rồi.

Lái xe cả đêm trong gió lạnh, trời vừa sáng hắn đã về đến công ty làm việc.

Trợ lý Trương nhìn sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, quan tâm hỏi, “Ngài Mạc, có phải là anh không thoải mái không? Có cần mời bác sĩ đến khám không?” Mạc Trọng Huy khoát tay, “Tôi không sao, cầm tài liệu trung tâm thương mại trước kia hợp tác với Thẩm thị đến đây cho tôi.”