Tình Đắng
Chương 61 : Không thể tha thứ (1)
Ngày đăng: 07:09 30/04/20
Thường Tử Phi hoàn hồn, hơi mỉm cười với cô, nói tiếng cảm ơn.
“Thường Tử Phi, anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Thường Tử Phi vươn tay ôm cô lên trên đùi mình.
“Thường Tử Phi, chuyện đó là thế này...”
Thường Tử Phi ngắt ngang cô, “Cô bé ngốc, không cần giải thích gì cả, anh tin tưởng em”
Một câu nói rất chân thành, An Noãn nghe xong lại có cảm giác là lạ. Cô mím môi, ôm cổ anh bảo đảm, “Chờ chuyện này qua đi, về sau em sẽ không2bao giờ đi gặp Mạc Trọng Huy nữa, cũng sẽ không làm việc ngu ngốc nữa”
Thường Tử Phi cưng chiều nhéo gương mặt cô, cười nói, “Chờ sóng gió lần này qua rồi, anh sẽ trộm sổ hộ khẩu trong nhà ra, chúng ta đi đăng ký
***
Sáng sớm hôm sau, khi Mạc Trọng Huy đến công ty, Thường Tử Phi đã chờ sẵn ở cửa.
Mạc Trọng Huy không hề dừng lại trước mặt anh mà đi thẳng vào đại sảnh, bước vào thang máy chuyên dụng.
Một lúc sau, nhân viên lễ tân đi8đến nói với Thường Tử Phi, “Xin mời theo tôi đến văn phòng của Mạc Tổng
Tập đoàn Mạc thị còn tráng lệ hơn so với trong tưởng tượng của Thường Tử Phi. Mạc Trọng Huy là truyền kỳ của Giang Thành, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã lũng đoạn ngành bất động sản, ngành giải trí và công nghiệp thực phẩm.
Văn phòng của hắn nằm một mình ở tầng cao nhất, trồng vừa trống trải lại lạnh lẽo.
Trước khi vào văn phòng, Thường Tử Phi đã có sự chuẩn bị sẵn sàng tâm6lý chịu đựng mọi sự nhục nhã và châm chọc.
Mạc Trọng Huy tức giận hỏi ngược lại, “Cậu nói xem?”
Trương Húc vẫn nghiêm trang đáp, “Đương nhiên, đương nhiên phải xử lý
Ra khỏi Mạc thị, Thường Tử Phi không đến công ty mà đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa hồng, sau đó về nhà. Vào phòng, nhìn thấy bóng dáng An Noãn bận rộn ở trong bếp, đây là cảm giác về mái ấm mà từ trước tới nay anh luôn mơ ước.
An Noãn luống cuống tay chân trong bếp, lớn tiếng hỏi một câu, “Thường Tử Phi, sao giờ này anh đã về rồi? Hôm nay không phải đi làm à?”
Thường Tử Phi đặt hoa xuống, đi từng bước một vào bếp, dang hai tay ra ôm chặt cô từ phía sau, giọng nói nghèn nghẹn dịu dàng nói bên tai cô, “Anh nhớ em, nhớ em đến mức không có lòng dạ làm việc!”
An Noãn bĩu môi, thẹn thùng nói, “Sao tự dưng lại sến súa quá vậy, ngày nào chẳng gặp mà còn nói nhớ em, em cũng có thấy mình xinh đẹp gì đâu”
“Gặp hàng ngày cũng thấy nhớ, chỉ cần xa nhau một giây thôi cũng nhớ”
Thường Tử Phi nói rồi ôm cô chặt hơn. “Thường Tử Phi, anh đừng như vậy, em còn đang nấu cơm đấy”
Thường Tử Phi nghĩ đến vấn đề này, nghiêm túc hỏi, “Không phải anh bảo em đừng vào bếp sao? Sao lại thừa dịp anh không ở nhà mà vào bếp vậy hả?”
“Mấy ngày nay em ở nhà nhàn rỗi phát sợ, bèn ra ngoài mua ít thức ăn, tự mình mày mò chút thôi.” Một câu rất bình thường, cô không ngờ thế mà Thường Tử Phi lại nổi trận lôi đình, giống như vô cùng tức giận mà hét lên, “Không phải anh nói em không được ra khỏi cửa sao? Sao em lại không nghe lời anh hả? Đã bảo bữa trưa sẽ gọi tiệm cơm đưa đến đây, em còn tự bận rộn vớ vẩn làm cái gì nữa?”
An Noãn bị mắng trở tay không kịp, gượng gạo đứng đờ ra đó.
Thường Tử Phi hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh hơn rất nhiều, “Không phải anh cố ý muốn nổi cáu với em, chỉ không muốn em mệt mỏi quá, càng không muốn nhìn thấy em phải nấu nướng bếp núc thôi.”
An Noãn hừ hừ, tức giận nói, “Thường Tử Phi, sau này nếu anh lại vô duyên vô cớ nổi cáu với em, em mà giận lên là hậu quá sẽ rất nghiêm trọng đấy”