Tình Đắng
Chương 63 : Không thể tha thứ (3)
Ngày đăng: 07:09 30/04/20
Nghê Tuệ lại không yêu thế chút nào, bà ta đẩy Ngải Lợi ra, “Cô cút ngay, tôi muốn dạy dỗ người dưới không hiểu chuyện, không tới lượt cô nhúng tay vào”
“An Noãn, có thành thật nói đi, có phải cô bắt Tử Phi kết hôn với cô hay không, có phải cô bắt nó về nhà trộm sổ hộ khẩu hay không?”
An Noãn ra sức lắc đầu, “Cháu không có, cháu thật sự không có
“Cô vẫn còn ngụy biện với tôi à?” Nghệ2Tuệ hướng ra chung quanh to tiếng kêu gào, “Tất cả mọi người đến mà xem này, đứa con gái này không biết xấu hổ, quấn chặt lấy con trai tôi không buông, một đứa từng ngồi tù còn trông mong gả vào nhà giàu sang!”
Nghe thấy tiếng kêu gào của Nghệ Tuệ, rất nhiều người đều xúm lại xem trò vui, vây lấy An Noãn, đẩy cô vào giữa.
“Các người xem, chính là đứa con gái này, cho rằng bản thân có vài phần8nhan sắc, quyến rũ con trai của tôi, ép con trai tôi đoạn tuyệt với gia đình, ép con trai tôi trộm sổ hộ khẩu trong nhà để kết hôn với cô ta. Các người từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy chưa? Cô ta còn từng vì một người đàn ông mà hại chết ba của mình nữa. Cô ta có xứng đáng có được hạnh phúc không? Cô ta có xứng không?”
Đầu óc An Noãn trở nên trống rỗng, chỉ6nghe thấy tiếng bàn luận ríu rít xung quanh và tiếng kêu gào lo lắng của Ngải Lợi.
Cô như quay lại mùa hè đau khổ của ba năm trước, cũng tuyệt vọng giống như vậy, bất lực giống như vậy. Trong đám người, không biết là ai lớn tiếng hô lên, “Ngài Mạc tới rồi”
Tiếng bàn luận, tiếng xôn xao biến mất trong nháy mắt.
Mạc Trọng Huy xuyên qua đám người đi đến bên An Noãn, ngay cả Nghê Tuệ cũng sợ tới mức không3dám lên tiếng.
Hắn nhìn chằm chằm Nghệ Tuệ, lên tiếng ra lệnh cho Trương Húc đứng bên cạnh, “Trợ lý Trương, có người gây rối ở Bạch Nhạc, còn không cho bảo vệ lên đuổi người đi. Nhân viên của Bạch Nhạc chúng ta sao có thể chịu để người ta bắt nạt như thế?”
Từng câu từng chữ của Mạc Trọng Huy vang vọng mạnh mẽ. Đám người kia đều tản ra, ai nấy đều sợ bị liên lụy.
An Noãn còn trong trạng thái đần5độn bị Mạc Trọng Huy túm ra khỏi Bạch Nhạc, ngồi lên chiếc xe Bentley của hắn.
Trương Húc thấy vẻ tức giận trên mặt Mạc Trọng Huy, dè dặt hỏi, “Ngài Mạc, anh muốn đi đâu?”
“Tới Thiên Đường, bảo Thẩm Cẩm Phong cũng đến đó một chuyến”
Mạc Trọng Huy trầm mặc, con ngươi sâu thẳm yên lặng nhìn cô.
Qua hồi lâu, hắn lạnh nhạt mở miệng, “Phải làm thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho tất cả những chuyện tôi đã làm với em ba năm trước đây?”
An Noãn khẽ cười, “Trừ phi ba tôi sống lại”
Cô đi ra khỏi Thiên Đường, Mạc Trọng Huy không ngăn cản.
Bất kể đã từng yêu nhiều bao nhiêu, quá khứ đều không quay lại được. Bây giờ cô muốn tìm một người yêu thương mình, yên bình sống những ngày vô tư lự.
Đứng bên ngoài Thiên Đường, An Noãn gọi điện thoại cho Thường Tử Phi.
Thường Tử Phi tới rất nhanh, nhìn thấy gương mặt sưng vù lên của cô, sắc mặt của anh không khỏi trầm xuống, giọng nói đè nén hỏi từng câu từng chữ, “Là ai đánh em thành như vậy? Mạc Trọng Huy đánh em à?”
An Noãn lắc đầu, thờ ơ giải thích, “Ở Bạch Nhạc gặp phải một khách hàng ngang ngược vô lý, Mạc Trọng Huy giải vây giúp em”
Thường Tử Phi nửa tin nửa ngờ, trên suốt đường đi mặt mũi cứ sa sầm lại, một cậu cũng không nói.
Trở về nhà, An Noãn chỉ muốn tự nhốt mình trong phòng, yên tĩnh một mình.
Thường Tử Phi lại không cho, nắm tay cô, cứ muốn nói lại thôi.
“Thường Tử Phi, anh lại đang nghi ngờ em phải không? Anh cảm thấy là Mạc Trọng Huy cưỡng ép em, em không chịu, cho nên anh ta tát em một cái phải không?”
“An Noãn, anh...” Anh muốn giải thích, nhưng đúng là trong lòng anh có nghĩ như vậy thật.
“Thường Tử Phi, em không trách anh, nhưng thật ra không phải như anh nghĩ đâu. Hôm nay em hơi mệt, để em một mình nghỉ ngơi một lúc có được không?”