Tình Đắng
Chương 642 : Gặp con trai (4)
Ngày đăng: 07:17 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cáp điện thoại, ông nặng nề nói với An Noãn, “NoAn Noãn, bác không thể tham gia lễ đầy tháng của Đinh Đinh ngày mai rồi.”
“Sao thế ạ?”.
“Xảy ra chút chuyện, bác phải đi ngay trong đêm đến nơi khác.”
An Noãn khoác cánh tay ông an ủi, “Bác, không sao, bác đi làm việc đi, bác cả và bác ba đều ở nhà, hơn nữa bác tặng quà thế này là được rồi, cháu xin thay Đinh Đinh nhận quà của bác.”
Thẩm Diệc Minh giơ tay vuốt tóc cô, “Con bé này, nói câu này làm bác đau lòng đấy.”
Thẩm Diệc Minh nói rồi quay sang Lâm Dịch Xuyên, “Tiểu Lâm, ngày mai giao An Noãn cho cháu chăm sóc.”
Lâm Dịch Xuyên cười gật đầu, anh mới vừa định nói gì đó, Thẩm Thần Bằng đã khó chịu, “Người cả nhà mình đều2ở đây, sao phải giao phó NoAn Noãn cho một người ngoài?”
Lời của Thẩm Thận Bằng khiến Lâm Dịch Xuyên rất khó xử, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Thẩm Diệc Minh mạnh mẽ nói rõ từng chữ, “Tiểu Lâm không phải người ngoài, cũng là người nhà ta.” “Anh ta là người nhà cái gì, anh ta họ Thẩm à? Anh ta là chồng của NoAn Noãn à? Anh ta là ba của Đinh Đinh à? Đều không phải, vậy coi là người nhà cái gì?”
An Noãn khẽ thở dài, kéo cánh tay Lâm Dịch Xuyên, “Lão Lâm, đi thôi, em dẫn anh đến phòng chuẩn bị cho anh.”
Sau khi An Noãn kéo Lâm Dịch Xuyên đi, Thẩm Diệc Minh mắng cho Thẩm Thần Bằng một trận
Thẩm Thần Bằng không phục nói: “Con không chịu nổi chuyện ba tùy tiện8tìm đàn ông giúp NoAn Noãn đấy
Ba biết rõ trong lòng NoAn Noãn chỉ có Huy, tại sao ba không thành toàn cho chúng nó? Ba thích phá hoại một đoạn nhân duyên tốt như vậy à?” Thẩm Diệc Minh không thèm để ý đến anh ta, dẫn mấy người lính cảnh vệ rời đi
An Noãn đưa Lâm Dịch Xuyên đến phòng của khách, cô áy náy nói: “Lão Lâm, em xin lỗi, anh của em...” Lâm Dịch Xuyên khẽ cười lắc đầu, “Anh biết, ở nhà em, trừ bác hai em ra, tất cả mọi người đều hướng về Mạc Trọng Huy
Ngày mai em muốn anh làm thế nào? Rời đi, hay là diễn kịch với em, anh đều làm cả
Sau ngày mai, có lẽ anh sẽ không đến Bắc Kinh nữa.”
“Lão Lâm...”
“An Noãn, anh cũng là con người, có tình cảm,9có tự tôn, biết buồn, biết tổn thương
Lần này đến Bắc Kinh, thấy em và con em đều ổn là anh yên tâm rồi, sau này anh sẽ không bận lòng gì nữa.”
“Lão Lâm, em xin lỗi.” Lâm Dịch Xuyên cười vỗ vai cô, “Em không có lỗi với anh, tình yêu có lẽ là thứ thật sự không thể cưỡng cầu được
Thật ra anh cũng giống như người nhà em, anh cũng hy vọng em có thể ở bên Mạc Trọng Huy, dù sao người hiểu em đều biết anh ta là người em yêu nhất
An Noãn, con người sống trên đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, không có nhiều thì giờ tốt đẹp mà lãng phí, yêu anh ta thì hãy quý trọng anh ta, một khi bỏ lỡ rồi, có lẽ hối hận cũng đã muộn.”
Sao An Noãn lại2không hiểu những đạo lý này
Cô thở dài, “Lão Lâm, anh nói rất đúng, tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu.” “An Noãn, tối hôm nay có thể ngồi nói chuyện với anh không?”
An Noãn gật đầu.
“Thật ra anh luôn rất do dự, rất nhiều lần muốn đến thăm em, nhưng anh không dám đến, mỗi lần nhìn thấy em, anh sẽ càng khó buông tay hơn
Anh tự nói với mình, đợi con em ra đời, anh sẽ mượn cơ hội đó để về thăm em
Đó là cơ hội cuối cùng anh cho mình, cũng là cơ hội duy nhất
Anh đã thể trong lòng, sau lần này sẽ làm việc thật tốt, sống thật tốt, không nghĩ đến em nữa
Anh cũng sẽ thử chấp nhận tình cảm mới, vì Tảo Tảo, anh cũng nên cho nó một mái nhà hoàn chỉnh.”
“Lão Lâm.”
“Anh2luôn không phải là một người ba tốt, khoảng thời gian Tảo Tảo mới ra đời, anh thậm chí không dám đối mặt với nó, bởi vì đối mặt với nó là anh sẽ nghĩ đến chuyện cũ kinh khủng kia
Trong những ngày tháng sau đó, anh cũng không cố gắng làm hết trách nhiệm của một người ba, anh không đủ yêu nó, không đủ thương nó
NoAn Noãn, anh cảm thấy anh thật sự già rồi, anh đã bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ
Tảo Tảo hiểu chuyện lại đáng yêu, vì không muốn anh đau lòng, từ nhỏ đã hiểu được rất nhiều chuyện, nó sẽ không nhắc đến em ở trước mặt anh, chỉ nhận lúc anh không có ở nhà mà lén cầm ảnh của em rơi nước mắt
Đêm hôm đó anh tan làm về nhà, thấy nó cầm ảnh em khóc rất đau lòng, anh mới phát hiện mình thật sự là một người ba rất vô trách nhiệm”
An Noãn nghe mà vành mắt đỏ lên.
“NoAn Noãn, vì Tảo Tảo, anh quyết định sẽ không yêu em nữa, anh sẽ thử đi tìm một cô gái tốt, thương yêu Tảo Tảo, cho Tảo Tảo một mái nhà hoàn chỉnh.”
Đêm đó, Lâm Dịch Xuyên và An Noãn nói chuyện rất lâu, bọn họ đều biết, đây có lẽ là lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau
Thấy trời sắp sáng rồi, Lâm Dịch Xuyên mới nói đùa, “NoAn Noãn, anh lôi kéo một sản phụ nói chuyện thâu đêm với mình như vậy hình như hơi quá đáng thì phải.” An Noãn cười lắc đầu, “Lão Lâm, đã lâu chúng ta không trò chuyện với nhau như vậy rồi, vì Tảo Tảo, anh nhất định phải sống thật tốt, tìm một cô gái tốt sống hạnh phúc
Còn mẹ ruột của Tảo Tảo...” Lâm Dịch Xuyên ngắt lời cô, “An Noãn, đừng nói nữa, mặc dù anh muốn tìm một cô gái sống với nhau, nhưng cũng tuyệt đối không tìm một người anh ghét, ít nhất phải thuận mắt.”
An Noãn bĩu môi, không thuyết phục nữa.
Duyên phận có lẽ thật sự là do trời định
Hai người vô duyên vô phận, có miễn cưỡng thể nào cũng không thể đến được với nhau
Trời sáng rồi, An Noãn và Lâm Dịch Xuyên cùng đi từ một phòng ra, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, sớm thể mà Mạc Trọng Huy lại đã đến, đang đi lên tầng
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, ba người đều dừng bước.
Trời vừa sáng, An Noãn và Lâm Dịch Xuyên đi ra từ cùng một phòng, cảnh này làm người ta suy nghĩ xa xôi biết bao.
Thẩm Thần Bằng đi đón Mạc Trọng Huy, đỗ xe xong, anh ta đi lên tầng cũng nhìn thấy cảnh này
Khóe miệng anh ta giật giật, chỉ vào An Noãn và Lâm Dịch Xuyên, khẽ gầm lên với vẻ khó tin, “Hai người..
hai người..
tối hôm qua hai người vẫn ở bên nhau à?” Mạc Trọng Huy làm như không nghe thấy tiếng Thẩm Thần Bằng, hắn cúi đầu đi thẳng đến phòng em bé
Thẩm Thần Bằng hung hăng cốc lên trán An Noãn, “Con bé này, em đúng là một người phụ nữ tuyệt tình.” Sau khi Thẩm Thần Bằng cũng rời đi, Lâm Dịch Xuyên khẽ hỏi: “Không giải thích à?” “Không cần giải thích.”
Hiểu lầm cũng tốt, ít nhất không cần phải dây dưa nhiều như vậy nữa
Hôm nay là một ngày tốt, tuy nói cả nhà ăn một bữa cơm, nhưng một số bạn bè của ba bác đều đến trong nhà náo nhiệt chưa từng có.
An Noãn nhìn ba bác gái bận không ngơi tay nên cũng vào phòng bếp giúp đỡ.
“NoAn Noãn, cháu ra với con đi, ở đây có các bác là đủ rồi.”