Tình Đắng
Chương 644 : Hy vọng em có ý thức của người làm mẹ (1)
Ngày đăng: 07:17 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng Mạc Trọng Huy đau lòng, đi qua khẽ kéo cô vào trong lòng.
An Noãn phản ứng rất lớn, dùng sức đẩy hắn ra, “Mạc Trọng Huy, hóa ra yêu một người cũng sẽ có lúc mệt mỏi
Những ngày tháng chia tay, tôi luôn suy nghĩ, chúng ta dây dưa mười mấy năm, nhưng thời gian vui vẻ của chúng ta chẳng có bao nhiêu, nếu như ở bên nhau không được vui vẻ như trong tưởng tượng thì vì sao cứ phải dây dưa với nhau? Tôi thật sự mệt rồi.”
“An Noãn, vì con, chúng ta đừng ầm ĩ nữa, quá khứ anh có lỗi, em cũng có lỗi, chúng ta không nhắc đến chuyện trước kia nữa, từ nay về2sau vì con sống thật hạnh phúc được không?” An Noãn tự giễu lắc đầu, “Tôi luôn nghĩ tình yêu là toàn bộ cuộc sống, không có anh, tôi nhất định sẽ không sống nổi
Nhưng hóa ra không phải như vậy, một mình tôi vẫn có thể sống tốt, vẫn có thể chăm sóc tốt cho con
Bác hai tôi nói rất đúng, lấy chồng không phải gả cho một người, mà là gả cho một gia đình
Mà ân oán của nhà họ Mạc và nhà họ Thẩm quá lớn, chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn đều sẽ có mâu thuẫn của gia đình.” “Mẹ anh đã không phản đối chúng ta nữa rồi.” An Noãn ngắt lời hắn, “Mạc Trọng Huy, anh8nói thật cho tôi biết, tận sâu trong lòng anh, anh cảm thấy cái chết của ba anh và bác cả anh là do ai trực tiếp gây ra?” Mạc Trọng Huy cắn răng, không nói gì.
“Từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy bọn họ là bị bác hai tôi hại chết, cho dù bây giờ anh muốn kết hôn lại với tôi cũng chỉ là vì đứa bé
Mạc Trọng Huy, bỏ đi, đoạn tình cảm này khiến cả hai chúng ta đều mệt mỏi rồi
Tôi cũng tin trên thế giới này có khối người phụ nữ sẵn lòng sinh con cho anh, không cần vì một đứa bé mà miễn cưỡng một đoạn hôn nhân
Đời này, chúng ta đã từng yêu9nhau oanh oanh liệt liệt, như vậy là đủ rồi
Cuộc sống sau này, tôi thà lấy một người tôi không yêu, ổn định sống qua ngày, không có nhiều ân oán, không có nhiều hồi ức đau thấu tim gan như thế nữa, sống đơn giản là được.”
Đứa bé trên giường lại đột nhiên khóc òa, An Noãn dùng sức lau nước mắt, đi đến bế nó lên.
Có phải thần giao cách cảm thật sự tồn tại, có phải vào giờ phút này đứa bé cảm nhận được sự đau đớn của cô không?
An Noãn ôm chặt nó vào lòng, thấp giọng nói với Mạc Trọng Huy, “Anh đi ra ngoài trước đi, tôi phải cho con bú rồi.” Mạc Trọng Huy đi2tới, vòng tay ôm mẹ con bọn họ vào trong lòng, khàn giọng nói, “An Noãn, nếu dẫn theo con gả cho người khác, vì sao không để cho anh chăm sóc mẹ con em? Em có thể rời xa anh sống với người đàn ông khác, nhưng anh không làm được
Không có em, sống đối với anh mà nói chính là một loại đau khổ
Chúng ta ở bên nhau đã từng có nhiều trở ngại như vậy, bây giờ mẹ anh đã không phản đối chúng ta nữa rồi, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh thề anh sẽ không khiến em thất vọng nữa
An Noãn, anh yêu em, anh thật sự không thể không có em.”
“Mạc Trọng Huy,2mời anh đi ra ngoài trước, bây giờ tôi phải cho con bú.” Mạc Trọng Huy không để ý đến tiếng khóc của đứa bé, ôm mẹ con bọn họ, chết cũng không chịu buông tay, hình như chỉ cần buông tay ra, bọn họ sẽ không thuộc về hắn nữa
“An Noãn, anh không muốn mất em, cho dù bác hai em có đánh chết anh, anh cũng phải ở bên em
Cầu xin em cho anh thêm một cơ hội, vì con mà tha thứ cho anh một lần.” Đứa bé được An Noãn bế, nằm trong lòng cô càng lúc càng khóc lớn hơn
Đậu Nhã Quyền đẩy cửa đi vào, lẩm bẩm, “Sao lại khóc thế này?” Đẩy cửa vào, bà nhìn thấy cảnh một nhà ba người đang ôm nhau, bà ngẩn ra, lại yên lặng đi ra ngoài
“Mạc Trọng Huy, tôi nói lại một lần cuối cùng, mời anh tránh đi cho.” “Anh không tránh, người em từ trên xuống dưới có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy.” An Noãn nghiến răng, “Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải ép tôi à? Dưới tầng có rất nhiều người, nếu như tôi bảo cảnh vệ lôi anh đi, anh sẽ rất mất mặt.” “Vậy em cứ bảo người lôi anh đi đi, anh không cần thể diện.” Mạc Trọng Huy ngồi xuống sofa, ra vẻ có đánh chết cũng không đi
Đứa bé trong lòng An Noãn càng lúc càng khóc lớn hơn, chỉ sợ còn khóc nữa thì tầng dưới cũng nghe thấy
“Anh không đi đúng không? Vậy tôi đi.”
An Noãn đi hai bước thì bị Mạc Trọng Huy kéo lại, hắn ấn mạnh cố lên sofa, “Cho con bú ở trước mặt anh thì làm sao? Em nhất định phải nghĩ phức tạp như vậy à? Điều này đang chứng minh trong lòng em có quỷ?”
Khẽ thở dài một cái, hắn thỏa hiệp, “Được, anh tránh đi trước.”
Sau khi Mạc Trọng Huy ra ngoài, An Noãn khóa trái cửa, ngồi xuống cho con bú
Bình thường mỗi lần bú là đứa bé đều ngủ trong lòng An Noãn, hôm nay hình như cũng bị hoàn cảnh ảnh hưởng, bú xong An Noãn dỗ thể nào nó cũng vẫn mở mắt.
Đậu Nhã Quyên đi lên gõ cửa, bảo An Noãn bể con xuống cho tất cả mọi người nhìn một chút, cũng coi như một loại nghi thức.
Đậu Nhã Quyến thăm dò, “Vừa rồi bác nhìn thấy cháu và Huy.”
An Noãn trả lời, “Bác, bác hiểu lầm rồi, cháu và Mạc Trọng Huy không có gì.”
Đậu Nhã Quyên khẽ cau mày lại, “Con bé này, không phải cố chấp bình thường đâu, con cũng sinh rồi, có thể tha thứ thì tha thứ đi, Huy cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, không nên chịu trừng phạt như vậy.” An Noãn cười, không lên tiếng
Tất cả mọi người bên cạnh đều khuyến cô tha thứ cho Mạc Trọng Huy, cho hắn thêm một cơ hội, chỉ có chính cô biết, đoạn tình cảm này đã khiến bọn họ mệt mỏi rồi
Đậu Nhã Quyên bế đứa bé xuống, An Noãn cũng đi xuống cùng
Hôm nay phần lớn khách khứa là những nhân vật vô cùng lợi hại, nhân vật quan trọng bình thường chỉ có thể nhìn thấy trong ti vi
Nghĩ cũng đúng, nhân vật nhỏ sao dám đến nhà họ Thẩm
Ông cụ Thẩm, bác cả, bác ba đều bận rộn tiếp đãi khách khứa
Đứa bé vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm, tất cả mọi người đều vây quanh nó, gần như nói hết tất cả những lời khen ngợi.
Có người khéo hiểu ý, nói dối lòng khen ngợi: “Cụ Thẩm, đứa bé này giống cụ quá, tương lai lớn lên rồi nhất định sẽ có phong thái của cụ năm đó.” Lời này nghe rất giả tạo, nhưng ông cụ rất vui, cười vui vẻ
Người trong giới đều biết quan hệ của An Noãn và ông cụ, nhưng rất ít người biết quan hệ của An Noãn và Thẩm Diệc Minh
Tình cảnh như vậy quá giả dối, An Noãn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi
Chỉ một lát sau Mạc Trọng Huy đã đi đến bên cạnh cô, hắn vỗ vai cô, “Đi lên trên với anh một lúc, anh có thứ muốn đưa cho em.” An Noãn lạnh lùng nhìn hắn, “Có gì anh nói ở đây đi”