Tình Đắng
Chương 668 : Kết cục hoàn mỹ (1)
Ngày đăng: 07:17 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ cái ngày không vui vẻ rời khỏi nhà họ Thẩm đó, Mạc Trọng Huy không hề đến đây nữa
Ngày tháng vẫn cứ trôi qua như thường, chỉ có điều người nhà vẫn thường nhắc trước mặt An Noãn: “Đã lâu lắm Huy không đến rồi.” Mỗi lần như vậy, An Noãn đều giả vờ như không nghe thấy, chọn cách im lặng
Điều hạnh phúc nhất hiện tại của An Noãn chính là nhìn thấy con ngày một lớn lên
Ban ngày thằng bé luôn rất ngoan, cứ hễ đến đêm thì lại bắt đầu quây, có lúc cho dù An Noãn dỗ thể nào nó cũng không chịu ngủ
Một mình nuôi con thực sự rất vất vả, có khi đêm phải tỉnh giấc mấy lần
Mọi người trong nhà thấy cô ngày càng gầy, lại bắt đầu nói trước mặt cô: “Trẻ con2cần có ba, một mình mẹ chăm quá vất vả” Gần đây Thẩm Diệc Minh rất bận, thỉnh thoảng mới về, người nhà ngày càng nói táo tợn hơn, vô cùng khoa trương
“Noãn Noãn, cháu xem dạo gần đây cháu đã gầy đi rất nhiều rồi
Một mình chăm con vất vả thể nào chứ, bác muốn giúp cháu nhưng không giúp được
Cho nên mới nói, vẫn nên tìm ba cho thằng bé đi, có ba ở bên, mẹ sẽ thoải mái hơn rất nhiều
Cháu cứ tiếp tục chăm con một mình như vậy, bác sợ cháu sẽ không chống đỡ được đâu.”
Thấm Diệc Minh nghe xong trong lòng rất khó chịu, một thời gian ông không về mà hình như An Noãn đã gầy đi rất nhiều.
Ông nói: “Noãn Noãn, hay là buổi tối cứ để nhân viên chăm trẻ chăm thẳng9bé đi, bác thương cháu lắm.”
An Noãn cười lắc đầu: “Bác, cháu không sao, bác không cần lo
Bây giờ nếu như buổi tối không dỗ con ngủ, cháu cũng không thể ngủ được.” Thẩm Diệc Minh thở dài, trong lòng bắt đầu nghĩ đến việc tìm một nửa cho An Noãn
Buổi tối quay về phòng, ông hỏi Tiết Ngọc Lan: “Bà có đối tượng nào thích hợp với Noãn Noãn không? Tiết Ngọc Lan suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Có, nhưng tôi không dám nói.”
Thẩm Diệc Minh là một người rất thông minh: “Nếu bà muốn nói là Mạc Trọng Huy thì không cần nói nữa, tôi sẽ không đồng ý cho nó và Noãn Noãn ở bên nhau nữa đâu.” “Tại sao không thể là Huy? Ông đi đâu để tìm được người yêu Noãn Noãn hơn Huy chứ?”6Thẩm Diệc Minh thở dài: “Quan hệ hại nhà quá phức tạp, kết hôn là chuyện của cả hai gia đình
Từ tận đáy lòng Mạc Trọng Huy cho rằng tôi chính là người đã hại chết Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn
Cái nút thắt này mắc ở trong lòng nó, Noãn Noän ở bên nó sẽ không thể hạnh phúc được
Không nói đến Mạc Trọng Huy, mà mẹ nó, cô nó đều rất có thành kiến với Noãn Noãn
Tôi không thể gả Noãn Noãn qua nhà đó, để nó cứ phải nhìn sắc mặt nhà đó mà sống, bị bọn họ bắt nạt được
Noãn Noãn đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi, tôi thà để nó ở lại bên cạnh để được hưởng phúc còn hơn.”
“Ông không phải vì tốt cho Noãn Noãn, mà là bản thân quá ích kỷ!”0Tiết Ngọc Lan không màng gì cả nói ra, cho dù thấy Thẩm Diệc Minh cau mày, bà vẫn to gan nói: “Trong khoảng thời gian Mạc Bình Sơn qua đời, Huy luôn không chịu gặp Noãn Noãn, ông đã bỏ hết tôn nghiêm để cầu xin nó nhưng nó đã từ chối, khiến ông mất mặt, ông vẫn luôn ghi hận trong lòng
Còn nữa, ông quá yêu Noãn Noãn, ông đố kỵ vì trong lòng Noãn Noãn yêu Huy hơn, cho nên ông mới phản đối con bé và Huy ở bên nhau
Tôi nghĩ sự lựa chọn thích hợp nhất trong lòng ông chính là người đàn ông yêu Noãn Noãn đến vô cùng nhưng lại bị Noãn Noãn thờ ơ kia
Nói trắng ra, đây chính là sự ích kỷ của ông
Thẩm Diệc Minh nghiến răng
Tiết Ngọc Lan nói một hơi,7nhìn thấy sắc mặt Thẩm Diệc Ninh xanh mét, bà có chút sợ hãi
Nhưng nói thì cũng nói rồi, bà quyết không hối hận.
“Nếu như tôi là mẹ của Noãn Noãn, tôi nhất định sẽ hy vọng con gái tôi có thể gả cho người đàn ông nó yêu nhất, sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau, thậm chí tôi còn có thể vì điều đó mà đánh đổi bằng bất cứ giá nào
Tôi không muốn gả con gái mình cho một người nó không yêu, trải qua một cuộc đời tẻ nhạt.” Thẩm Diệc Minh cau mày, trầm giọng nói: “Đủ rồi, bà không cần phải nói thêm gì nữa, để tôi yên tĩnh một mình đi.”
“Không, tôi vẫn muốn nói thêm một câu, nếu như ông cứ u mê không tỉnh ngộ, đi tìm cho Noãn Noãn một người bạn trai mà ông cho là lý tưởng, tôi nghĩ chỉ cần ông ra mặt thì không ai dám từ chối, cũng không có ai sẽ từ chối cả, nhưng người mà ông chọn đó thật lòng với Noãn Noãn được bao nhiêu, ông không có cách nào tính được
Dù sao quyền thể lớn bày ra trước mắt như vậy, ai mà không muốn giành lấy
Cho dù Noãn Noãn đã có một đứa con, ai để ý đến cái đó chứ
Tôi hy vọng ông có thể suy nghĩ cho kĩ, nghe ý của Noãn Noãn nữa đi.”
Đêm hôm đó Thẩm Diệc Minh nằm trên giường không thể ngủ được
Ông đã cố gắng hết sức với việc nước như vậy, nhưng lại không xử lý được chuyện của con gái mình
Rõ ràng biết trong lòng An Noãn đang rất đau khổ, nhưng ông lại không thể làm được gì cho cô
Ngay cả sau khi Đinh Đinh ra đời, ông cũng có rất ít thời gian ở bên cạnh thằng bé.
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ bên ngoài truyền vào, ông vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy An Noãn đang bế con xuống tầng
“Noãn Noãn, thằng bé sao thế?” Ông lo lắng hỏi.
Noãn Noãn quay người lại, áy náy nói: “Cháu xin lỗi bác, làm ồn đến bác rồi, đêm nào thằng bé cũng quấy khóc, làm thế nào cũng không chịu ngủ.”
Đêm nào cũng quấy khóc ư? Trái tim Thẩm Diệc Minh nhói đau.
“Để bác bể một lúc.” Thẩm Diệc Minh đón lấy đứa bé từ trong lòng cô, thằng bé nhìn thấy Thẩm Diệc Minh thì lại không khóc nữa
An Noãn cảm thấy kỳ lạ nhất là trong cái nhà này, thằng bé thích nhất là Mạc Trọng Huy và Thẩm Diệc Minh
Cho dù là khi nào, chỉ cần hai người bọn họ bể là nó sẽ không khóc không quấy nữa
Thích Mọc Trọng Huy thì cũng thôi đi, dù sao Mạc Trọng Huy cũng chăm nó một thời gian dài như vậy
Nhưng Thẩm Diệc Minh thỉnh thoảng mới về nhà, nó lại vẫn thích ông như vậy.
An Noãn luôn nghĩ, có phải thằng bé nghĩ rằng trong nhà này, hai người bọn họ có thể đem lại cho nó cảm giác an toàn không.
Thẩm Diệc Minh bể thằng bé, dỗ một lúc đã khiến nó ngủ.
An Noãn tự giễu nói: “Bác, cháu cảm thấy cháu thật thất bại, chăm con cũng không biết.” Thẩm Diệc Minh cẩn thận đặt thằng bé xuống giường, xoa đầu An Noãn, cười nói: “Con bé ngốc này, đừng nói linh tinh, bác nghe bác dâu cháu nói, bình thường cháu chăm thằng bé rất khéo.” “Không, thật ra thì, bác hai,” An Noãn do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Thật ra khoảng thời gian trước ngày nào Mạc Trọng Huy cũng đến đây, là anh ấy chăm thằng bé.” Thẩm Diệc Minh không hề tức giận như cô tưởng tượng, ông chỉ khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, cháu thật sự cho là bác không biết gì sao? Kể từ sau lần bị mọi người lừa, trong cái nhà này mỗi ngày xảy ra chuyện gì bác cũng đều biết cả.”
“Bác.”
Thẩm Diệc Minh hít sâu một hơi: “Noãn Noãn, bác cảm thấy cháu như vậy quá vất vả, cháu cần phải có một người đàn ông ở bên cạnh để chia sẻ
Bác sẽ tìm cho cháu một người đàn ông tốt, cháu thấy thế nào?”
An Noãn cúi đầu, thấp giọng nói: “Bác, bây giờ cháu không muốn nhắc đến chuyện tình cảm.”
“Nhưng cháu gái, cháu đã từng đồng ý với bác là đợi sau khi sinh đứa bé xong sẽ nghĩ đến chuyện tình cảm của mình, tìm một người đàn ông yêu thương mình.”