Tình Đắng

Chương 677 : Kết thúc hoàn mỹ (10)

Ngày đăng: 07:17 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con không chấp nhận tình yêu của nó thì thôi, nhưng con không thể nhục mạ nó thế được.”

Mạc Trọng Huy bất lực, hắn đành bảo: “Mẹ, không nói những điều này nữa, mẹ nghỉ ngơi đi, con sẽ ở lại đây với mẹ.”

Lúc này Đường Tình Vi mới nhắm mắt lại.

Thấy Đường Tình Vi đã ngủ, Mạc Trọng Huy mới đi ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị gọi điện thoại

Nhưng hắn lại nhìn thấy Cung Chủ Nhi vẫn chưa rời đi

Hai hàng lông mày của hắn cau lại

Cung Chủ Nhi đi tới, khẩn cầu hắn: “Anh Mạc, xin anh hãy để cho em vào gặp bác gái một lúc thôi, em thật sự rất lo lắng cho bác ấy.”

Mạc Trọng Huy thán phục kỹ năng diễn xuất của Cung Chủ Nhi, hắn nói với giọng trào phúng: “Cô Cung, nếu có tiến vào giới diễn viên thì2nhất định sẽ nổi tiếng đấy.” Cung Chủ Nhi giả vờ không nghe thấy lời mỉa mai của hắn, cô ta nhẫn nhịn, nói: “Anh Mạc, em đối với bác gái là thật lòng, em thật sự rất lo lắng cho bác ấy, xin hãy để cho em gặp bác ấy.” Mạc Trọng Huy giận tái mặt, híp mắt lại: “Đừng có giở trò thủ đoạn ở trước mặt tôi, nếu không kẻ xui xẻo không chỉ có mình có, mà có lẽ còn là cả gia tộc của cô nữa đấy.” Mạc Trọng Huy cầm di động lên gọi điện cho Án Noãn, nhưng cô không nghe máy.

Hẳn lại gọi tới sổ riêng nhà họ Thẩm, bên nhà nói cô vẫn chưa trở về, hắn lại cảm thấy lo lắng

Hẳn gọi cho Trương Húc, giao việc: “Trợ lý Trương, cậu đến công ty An Noãn một chuyến,9xem cô ấy có ở công ty hay không, rồi ở đấy, đợi cô ấy làm xong việc thì đưa cô ấy về” Trương Hác nhận việc đi đến An Dương, quả nhiên An Noãn đang ở công ty

Cậu ta gọi lại báo cáo cho Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy biết An Noãn trở về công ty mới hết lo lắng

Tối hôm đó An Noãn về đến nhà, nhưng tâm trạng của cô không được vui

Đến bữa tối, ông cụ Thẩm hỏi dò: “Cháu gái sao thế? Hôm nay công việc không thuận lợi à?” An Noãn cười lắc đầu: “Công việc rất thuận lợi ạ, hôm nay cháu vừa mới ký hợp đồng cho dự án mới.” “Vậy sao cháu lại mặt ủ mày chau thế kia?” “Ông ngoại, ngày mai cháu muốn đưa thằng bé ra ngoài một chút ạ.” “Hả? Vì sao? Thằng bé6còn nhỏ như vậy, chưa từng ra khỏi cửa lần nào, cho nó đi ra ngoài có được không?” An Noãn hơi mấp máy môi, nói lí nhí: “Mẹ của Mạc Trọng Huy bị bệnh, cháu muốn đưa thằng bé đến thăm bà ta, dù sao bà ta cũng là bà nội của Đinh Đinh.” Ông cụ Thẩm cảm thấy vui mừng: “Noãn Noãn, cháu vẫn lương thiện như vậy, ông ngoại thật sự rất vui mừng

Nhưng mà...”

An Noãn ngắt lời ông cụ: “Cháu chỉ đưa nó ra ngoài một lúc thôi ạ, sẽ không lâu đâu.”

Đậu Nhã Quyên nghe thấy thế thì nói: “Noän Noãn, bác gái nói một câu cháu đừng giận nhé

Đinh Đinh còn nhỏ như vậy đừng dẫn nó đến bệnh viện

Tốt nhất nên đợi mẹ của Huy xuất viện rồi hẵng đưa nó sang nhà họ Mạc để thăm bà ấy.” Tiết Ngọc0Lan cũng nói: “Đúng vậy đấy, bệnh viện phức tạp lắm, chờ bà ấy xuất viện rồi lại đưa đi gặp cũng không muộn, vội gì một, hai ngày.” “Cháu gái, cháu nên giải thích với Huy, thằng bé sẽ hiểu thôi.”

An Noãn khẽ gật đầu.

Ăn cơm tối xong, cô ôm con chơi ở dưới nhà một lúc, thằng bé hôm nay không được hăng hái lắm mà có vẻ hơi quấy

An Noãn đành đưa nó lên lầu đi ngủ sớm

Mất bao công sức cô mới dỗ được nó ngủ, An Noãn nằm ở bên cạnh con trong tình trạng kiệt sức, cô thậm chí còn lười đi tắm mà định cư thể ngủ luôn

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, sợ đánh thức con, An Noãn lập tức nhấn nút trả lời

Giọng nói của Mạc Trọng Huy vang lên ở đầu bên kia: “Ban ngày7anh gọi điện cho em, vì sao em không nghe máy?”

“Tôi không nghe thấy.” “Em không nghe thấy hay là cố ý không nghe điện thoại của anh?” An Noãn nói thật nhỏ: “Nếu anh đã không tin thì cứ coi như tôi cố ý đi.”

Mạc Trọng Huy ở đầu bên kia rất tức giận: “An Noãn, em nhất định phải đối xử như thế với anh à? Em có biết em đột nhiên rời khỏi bệnh viện làm anh lo lắng đến thế nào không, gọi điện em cũng không bắt máy

Mẹ anh nhập viện rồi, anh rất bực bội, em có thể đừng làm cho anh phiền lòng thêm được không?” “Mạc Trọng Huy, anh còn việc gì nữa không? Không có việc gì thì tôi đi ngủ với Đinh Đinh đây.” “Chờ một chút.” Giọng nói ở đầu bên kia hạ xuống

“An Noãn, mẹ anh muốn gặp cháu một lần, ngày mai anh sẽ tới đón hai mẹ con, em mang con đến bệnh viện được không?” “Mạc Trọng Huy, chờ mẹ anh xuất viện đi, bệnh viện không phải là nơi tốt, ở đó quá nhiều người, lại rất phức tạp.” Mạc Trọng Huy tức giận: “An Noãn, em nhất định phải nhẫn tâm như thế à? Từ lúc con sinh ra đến giờ mẹ anh vẫn chưa được gặp cháu một lần, để cho mẹ anh gặp cháu một lần khó khăn như thế sao? Mặc kệ bà ấy từng làm những việc gì thì rốt cuộc bà ấy cũng là bà nội của Đinh Đinh mà”.

An Noãn kiên nhẫn giải thích: “Không phải tôi không cho mẹ anh gặp Đinh Đinh, chờ mẹ anh xuất viện...”

“Em không cần phải nói nhiều như vậy nữa, em không muốn mẹ anh gặp Đinh Đinh cũng không cần tìm cái cớ vớ vẩn như thế đâu

Có phải em muốn mẹ anh phải tự mình đến nhà họ Thẩm giải thích với em, em mới có thể tha thứ cho những việc trước đó bà ấy đã làm với em không?” An Noãn hít sâu một hơi: “Mạc Trọng Huy, nếu tôi nói cái gì anh cũng không tin thì tôi thấy sau này chúng ta cũng không cần phải nói chuyện nữa

Anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thể đi, tạm biệt.”

An Noãn cúp điện thoại luôn

Ngăn cách quá sâu, dù có cố gắng thể nào cuối cùng đồi bên cũng chỉ có cãi vã mà thôi

Chuyên gia tiến hành hội chẩn cho Đường Tĩnh Vi, xác định thời gian làm phẫu thuật là hai tuần sau

Hai tuần này sẽ để bà nghỉ ngơi ở nhà, chăm sóc cho cơ thể khỏe mạnh nhất, không được chịu bất cứ sự kích thích hay cảm xúc kích động nào

Mạc Trọng Huy đích thân đón Đường Tĩnh Vi xuất viện

Trên đường đi, Đường Tĩnh Vi lại nói: “Huy, mẹ có thể không làm phẫu thuật được không, mẹ cũng không muốn làm.” “Mẹ, nhất định phải phẫu thuật, mẹ đừng nhiều lời.” Đường Tĩnh Vi than thở: “Mẹ sợ không xuống được bàn mổ, cuối cùng ngay cả mặt cháu trai cũng không được nhìn thấy

Huy, con đã đồng ý sẽ để mẹ gặp thằng bé trước khi làm phẫu thuật, không phải con đang lừa mẹ chứ?” Mạc Trọng Huy nhíu mày, nói nhỏ: “Con sẽ mau chóng để mẹ nhìn thấy cháu.” “Hi vọng An Noãn sẽ không làm khó con.”

“Cô ấy sẽ không làm vậy đâu

Mẹ, mẹ đang có thành kiến với An Noãn đấy.”

Đường Tĩnh Vi lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không đúng à? An Noãn chính là một con bé tùy hứng bị nhà họ Thẩm chiều quá sinh hư

Thằng bé là con cháu nhà họ Mạc ta, nó dựa vào cái gì mà không cho mẹ được gặp thằng bé? Chúng ta thậm chí có thể kiện nó, đoạt lại quyền nuôi dưỡng đứa trẻ”