Tình Đắng

Chương 697 : Lần đầu gặp (2)

Ngày đăng: 07:18 30/04/20


“Làm phiền hai cô.”



Cảm xúc của Đinh Đinh vốn đã giảm, lúc này nghe thấy An Noãn định đi, để một mình nó lại thì cảm xúc hoàn toàn sụp đổ



Nó đẩy Đồng Hiểu ra, ôm lấy đùi An Noãn, gào lên: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con lại một mình, con không muốn đi học, con muốn về nhà, con muốn chơi với em gái!”



An Noãn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng dỗ dành: “Đinh Đinh, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, con lớn rồi thì phải đi học, ở trường có thể học2được rất nhiều thứ, về nhà có thể dạy lại cho em.”



“Con không muốn, con không muốn học gì hết, con muốn về nhà với mẹ!” Khi An Noãn đưa thằng bé đến chơi ở nhà trẻ gần nhà, thằng bé không hề chán ghét trường học, thậm chí còn thấy hứng thú, không ngờ nó lại khóc to hơn cả mấy đứa bé bên trong.



Thẩm Thần Bằng không chịu được, đi đến bể Đinh Đinh lên, nghiêm túc nói với An Noãn: “Ông già đã dặn rồi, chỉ cần Đinh Đinh khóc, anh sẽ đưa nó về nhà.”



An Noãn9nhíu mày.



Đồng Hiểu ngăn cản anh: “Ngài Mạc, ngài đừng như vậy, trẻ con mới bắt đầu đi học đều sẽ như vậy, nếu bé vừa khóc ngài đã ôm bé về nhà, bé sẽ không thể thích nghi với cuộc sống ở trường.” Thẩm Thần Bằng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không phải con của cô, đương nhiên cô không xót.”



Đồng Hiểu giật mình, đây là lần đầu tiên cô gặp phụ huynh nói lại cô giáo như thế, cô hơi khó xử, mặt đỏ lên.



An Noãn giằng Đinh Đinh lại, đặt dưới đất, quát Thẩm Thần Bằng: “Thẩm6Thần Bằng, anh cáu cái gì? Đi ra ngoài cho em!”



Thẩm Thần Bằng kêu lên: “An Noãn, em thật độc ác!”



Nói xong anh liền chạy nhanh khỏi phòng học, nhắm mắt làm ngơ



Nhưng đi ra bên ngoài, vẫn nghe thấy Đinh Đinh khóc đến tan nát cõi lòng: “Bác ơi cứu cháu.”




Ở trường, nó có thể học làm quen với bạn bè, không bị mọi người ở nhà làm hư.”



Bọn họ vốn không định cho con đi học sớm như thế, nhưng gần đây bọn họ đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc con cái



Có một ngày, An Noãn phát hiện con có biểu hiện không đúng, khi cô dẫn bé đi siêu thị mua đồ, nếu như nó muốn mua đồ chơi, An Noãn không mua, nó sẽ cáu kỉnh, khóc lóc, thậm chí có lần còn lăn lộn phản kháng ở cửa hàng.



Có một lần, khi đi chơi, nó cùng các bạn nhỏ khác đang chơi cầu trượt, nó lại đánh bạn khác, không cho ai chơi cùng



Dường như toàn bộ sân chơi đều là nhà mình, chỉ để một mình nó chơi



Cô không dám nói cách giáo dục của người lớn trong nhà có vấn đề, chỉ thỉnh thoảng nói đùa bọn họ quá nuông chiều thằng bé



Ông cụ lại nói, ông chiều nó thì làm sao, cũng không phải chiều không dạy được



Nó thích cái gì thì ông mua cho nó là được, cháu đừng có ý kiến.



An Noãn tức giận lắm, quay về phòng oán trách Mạc Trọng Huy một trận, cuối cùng hai người bàn bạc để con trai đi học.



Thẩm Thần Bằng không muốn nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ ân ân ái ái trước mặt anh, ôm hôn đơn giản đã là giới hạn rồi.



Anh kêu lên một tiếng: “Huy, đưa vợ cậu đi đi, tôi đi chơi quanh đây một lúc, tí còn đón Đinh Đinh về.” Lúc này, sâu trong lòng anh cảm thấy rất trống rỗng.



Anh bật danh bạ điện thoại, trượt từ trên xuống, mấy trăm số liên lạc, nhưng không muốn gọi cho ai.