Tình Đắng

Chương 72 : Bị bỏ rơi (4)

Ngày đăng: 07:09 30/04/20


“Mạc Trọng Huy, anh còn không bằng cả chó lợn, buông tôi ra, đừng để tôi hận anh!”



“Em đã rất hận tôi rồi, tôi cũng chẳng sợ em hận thêm nữa đâu”



Đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, nôn hết toàn bộ lên ga giường.



Mạc Trọng Huy bỗng chốc bình tĩnh trở lại, vội vàng đỡ cô dậy, cởi trói cho cô. Tay của An Noãn được tự do, cô tát thẳng2vào mặt hắn, gần như sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình.



“Dạ dày của em vẫn chưa khỏi sao? Để tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”



An Noãn nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí, nghiến răng nói, “Mạc Trọng Huy, anh cút đi! Tôi không muốn gặp anh nữa!”



Mạc Trọng Huy than thở, “Quần áo của em bị bẩn rồi, đi tắm trước đi, tôi giúp em8làm sạch chỗ này”



“Tôi bảo anh cút đi cơ mà!” Cô giận dữ hét to.



“An Noãn!”



“Đừng gọi tên tôi!”



Cuối cùng Mạc Trọng Huy cũng chịu rời đi, khi đi đến trước cửa, đột nhiên hắn dừng lại, nói với giọng điệu nghiêm túc, “An Noãn, tôi thật sự rất yêu em, vì em, chỉ cần là điều em muốn, em bảo tôi làm gì cũng được, thể xác và tâm hồn này6đều trung thành với em”



Ngày hôm sau, Trương Húc nhìn thấy trên cổ ông chủ của mình có vết thương, không nhịn nổi bèn đứng một bên lén cười. Hà Tư Kỳ không thể làm nào khiến ngài Mạc thành ra như vậy, cậu ta nghĩ chắc chỉ có An Noãn mới có thể làm thế thôi.



“Ngài Mạc, có cần tôi cho bác sĩ Thẩm đến xem cho anh không? Vết thương3chắc không để lại sẹo đâu?




Dạ dày đau không chịu nổi, nằm trên giường lăn qua lăn lại không thể ngủ được. Điện thoại bỗng reo lên làm cô giật mình. Nhìn thấy là số điện thoại của La Hiểu Yến, cô mới bắt máy.



Giọng nói bên đầu dây kia có vẻ uống say rồi, “Noãn Noãn, em yêu, chị uống nhiều rồi, em mau qua đón chị đi, chị không ổn rồi, sắp bị bọn họ chuốc say rồi, còn có cả Thường Tử Phi của em nữa này, nếu em không đến cứu chị, chị sẽ uống chết luôn mất.”



Sau khi gác máy, An Noãn thật sự muốn nhẫn tâm mặc kệ La Hiểu Yến. Cô đã khuyên là đừng đến những chỗ như vậy làm việc rồi, vậy mà khuyến thế nào cũng không được.



Nhưng cuối cùng An Noãn cũng không nhẫn tâm nổi, cô mặc quần áo vội vã chạy đến Thiên Đường. Nói là chỉ làm phục vụ thôi mà lại phải uống rượu với khách, An Noãn càng nghĩ càng tức.



Đến Thiên Đường, cô phải hỏi quản lý mới tìm được căn phòng của La Hiểu Yến.



Đẩy cửa đi vào, bên trong khói bay mịt mù, mùi rượu mùi thuốc gây mũi, An Noãn ngửi thấy mùi này không khỏi muốn nôn. La Hiểu Yến đang ngồi giữa đám đàn ông kia nâng ly uống rượu.



Nhìn thấy An Noãn, cô để ly rượu xuống, lớn tiếng gọi, “Noãn Noãn, em đến rồi à, còn ba ly nữa, em uống giúp chị đi, một ly mười nghìn, chị đã uống bảy ly rồi”



Trông cô ấy có vẻ say rồi, nói chuyện cũng không được rõ ràng nữa.



An Noãn đi qua đó đỡ cô, cất tiếng xin lỗi mọi người xung quanh, “Bạn tôi say rồi, tôi dẫn cô ấy về nhà, làm phiền mọi người rồi.”



Giọng nói thô lỗ của một người đàn ông vang lên, “Người đẹp, cô không thể đi như vậy được, bạn có lấy một trăm nghìn của chúng tôi, đã hứa sẽ uống hết mười ly với chúng tôi rồi, bây giờ chỉ mới uống bảy ly, nói sao cũng phải uống hết ba ly còn lại mới được đi”



Người đàn ông nói xong còn nói thêm một câu trêu chọc, “Cô gái à, cô còn đẹp hơn bạn của cô nữa, cô cũng là người ở Thiên Đường sao?”



An Noãn cau này, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, rồi liếc mắt nhìn về hướng bàn ăn, quả nhiên nhìn thấy Thường Tử Phi cũng ở đó, ngồi ở vị trí trung tâm, một tay kẹp thuốc lá, đang nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng này của Thường Tử Phi, cũng là lần đầu tiên cảm thấy thế giới của bọn họ không hợp nhau đến vậy.