Tình Đắng
Chương 737 : Sau này có anh thương em (4)
Ngày đăng: 07:18 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
rồi.”
Đồng Hiểu day trán, lo lắng hỏi, “Ba không sao chứ?” “Bác sĩ nói huyết áp rất cao, còn kèm theo những bệnh khác nữa, cần nằm viện quan sát. Con không biết đâu, nằm viện một ngày phải tốn rất nhiều tiền. Nếu như không phải là bất đắc dĩ, mẹ cũng sẽ không nói với con.”
“Mẹ, con biết rồi, tiền thì con sẽ nghĩ cách, con vay đồng nghiệp trước vậy.” “Đồng Hiểu, mẹ biết là con hiếu thuận, nhất định sẽ không mặc kệ ba mẹ mà.” Cúp điện thoại, cô đột nhiên muốn khóc một trận. Không thể nói là tủi thân chỗ nào, chỉ muốn phát tiết ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau lúc đi làm, trên đường cô đến ngân hàng một chuyến, kiểm tra tiền trong thẻ lương, bên trong chỉ2có hai nghìn tệ. Cô chuyển trước hai nghìn tệ về nhà. Chẳng bao lâu đã nhận được điện thoại của mẹ cô, bà ta chất vấn, “Hiểu Hiểu, sao con lại chỉ gửi có hai nghìn tệ, hai nghìn tệ ngay cả tiền nằm viện cũng không đủ.”
“Mẹ, bây giờ con chỉ có hai nghìn tệ, mẹ cầm mua ít đồ bổ cho ba đi, con sẽ vay thêm bạn.” “Hiểu Hiểu, con nhất định phải vay được tiền chuyển cho mẹ, nếu không mẹ không biết phải làm thế nào nữa.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ nghĩ cách.” Đến trường học, Đồng Hiểu đi tìm Chung Hân Văn, cô chỉ có thể nghĩ đến chung Hân Văn thôi.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Chung Hân Văn lạnh nhạt hỏi.
Đồng Hiểu do dự mở7miệng, “Tớ muốn vay cậu ít tiền.”
“Vay tiền? Bao nhiêu?” Cô thuận miệng hỏi.
“Mười nghìn tệ.” Chung Hân Văn ngẩng đầu lên nghiêm túc quan sát cô, nghiêm mặt hỏi, “Đồng Hiểu, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu vay tiền cho nhà không?” Đồng Hiểu gật đầu. Chung Hân Văn tức giận, “Đồng Hiểu, tôi đã sớm nói với cậu rồi, đừng có lấy tiền về nhà cậu nữa, đó căn bản là cái động không đáy. Tôi chưa bao giờ thấy ba mẹ nào như vậy, trăm phương ngàn kế ép khô con gái mình. Đồng Hiểu, bọn họ căn bản không yêu cậu, cậu cũng không cần phải vì những người nhà ích kỷ đó mà bỏ ra nhiều như vậy. Cậu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tính toán cho mình9đi. Cậu nhìn cậu xem, nói ra cũng đi làm hai năm rồi, cả ngày ăn mặc như ăn xin. Bây giờ dù sao cậu cũng là người phụ nữ của Thẩm Thần Bằng, cậu như thế sẽ nhanh chóng bị đá thôi. Phụ nữ của Thẩm Thần Bằng đưa ra ngoài phải rất có thể diện. Đồng Hiểu, cậu hãy suy nghĩ cho mình đi.”
Đồng Hiếu cắn môi, thấp giọng nói, “Ba tớ bị bệnh nằm viện, tớ phải gửi tiền về cho ông ấy chữa bệnh.” Chung Hân Văn bị chọc tức, “Đồng Hiểu, cậu bị ngốc à, cậu nhìn thấy ba cậu nằm viện không? Có lẽ chỉ là vở kịch nhà cậu lừa cậu thôi. Những năm qua cậu bị lừa còn chưa đủ nhiều à? Lúc nào cậu mới có thể tỉnh táo5ra hả? Hiểu thuận là chuyện tốt, nhưng như cậu là hiếu thuận ngu ngốc! Người nhà cậu ích kỷ như vậy, sau này người đàn ông nào dám lấy cậu?”
Chung Hân Văn hít sâu một hơi, “Đồng Hiểu, tôi chỉ muốn đón ngay người nhà cậu đến Bắc Kinh cho bọn họ nhìn xem cậu ở cái nhà như thế nào. Trên thế giới này tại sao có thể có người nhà quá đáng như vậy! Đồng Hiểu, tôi xin cậu tỉnh lại đi!”
Đồng Hiểu cúi đầu, thấp giọng nói: “Tớ không có cách nào trơ mắt ra nhìn ba tớ nằm viện mà không ngó ngàng gì cả. Cho dù bọn họ là người như thế nào cũng đều có ơn dưỡng dục tớ.”
Chung Hân Văn day trán, tức giận gầm lên, “Vậy cậu tự đi3mà nghĩ cách đi, tôi sẽ không cho cậu vay tiền đâu. Không phải cậu là bạn gái của Thẩm Thần Bằng à? Chút tiền này đối với anh ta mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, cậu vay anh ta đi.”
Sau khi bị từ chối, Đồng Hiểu nhất thời không biết nên làm thế nào. Cô rất ít bạn, trừ Chung Hân Văn ra không tìm được người thứ hai.
“Đồng Hiểu, cô có chuyện gì thế? Cả ngày không tập trung. Yêu thôi mà, sao cứ cảm thấy cô kì lạ thế.” Đồng Hiểu nhìn về phía Hà Thu Đình, thăm dò, “Thu Đình, cô có thể cho tôi vay mười nghìn tệ không?”
Hà Thu Đình ngẩn ra, sau đó tức giận nói, “Đồng Hiểu, cô đang lấy tôi ra làm trò đùa đúng không! Cô là bạn gái của Thẩm Thần Bằng còn có thể vay tôi mười nghìn tệ à?” Đồng Hiểu nghiêm túc, “Thu Đình, tôi nghiêm túc đẩy, ba tôi bị bệnh nằm viện, ở nhà thiếu tiền.” “Vậy cô cũng nên đi tìm anh Thẩm đi, mười nghìn tệ đối với anh ta mà nói không là gì cả.” Đồng Hiểu cúi đầu, khẽ nói, “Tôi với anh ấy cãi nhau rồi.” Hà Thu Đình không để ý nói, “Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Đồng Hiểu, cô đừng ra vẻ nữa. Thẩm Thần Bằng thích cô là phúc của cô, bao nhiêu người muốn đều không có được, cô hãy quý trọng đi.” Đến tận lúc tan làm, Đồng Hiểu vẫn chưa vay được tiền.
Mẹ cô gọi cho cô không ít cuộc điện thoại, giục cô chuyển tiền về.
Đồng Hiểu tan làm đi ra khỏi trường học, lại nhận được điện thoại ở nhà, mẹ cô sốt ruột nói với cô, “Hiểu Hiểu, có vay được tiền không? Vừa rồi bệnh viện đến giục ba mẹ nộp tiền, nói là còn không nộp tiền thì sẽ không cho bà con nằm viện.”
“Mẹ, con chưa vay được tiền, mẹ có thể bảo chị vay họ hàng nhà chồng không?” Giọng mẹ cô đã lạnh xuống, hình như còn buồn bực, “Nhà chúng ta nghèo, chị con ở nhà chồng đã không ngẩng được đầu lên rồi, bây giờ còn bảo nó vay tiền họ hàng, sau này chị con không cần sống nữa.”
“Mẹ, vậy con phải làm thế nào? Con cũng không vay được tiền. Cho dù mẹ ép con, con vẫn không có tiền.”
Đồng Hiểu gào xong, thấy Thẩm Thần Bằng đứng ở trước mặt mình thì cau chặt mày lại, không biết anh nghe được bao nhiêu rồi.
Mẹ cô vẫn mắng ở đầu kia, “Hiểu Hiểu, con nói con nghĩ cách, bây giờ lại nói không vay được tiền, có phải con cố ý không? Con cố ý muốn hại chết ba con đúng không?” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, giọng mềm xuống, “Mẹ, con sẽ nghĩ cách tiếp.” Cúp điện thoại, Thẩm Thần Bằng rất tự nhiên vòng qua vai cô, dường như trước đó không có bất cứ chuyện không vui gì. “Sao thế? Có phải ở nhà cần tiền không?” Tâm trạng Đồng Hiểu không tốt, cũng hận anh nghe trộm mình nói chuyện điện thoại, cô dùng sức hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Chuyện của em không liên quan đến anh.” Thẩm Thần Bằng đến đây là đã chuẩn bị xong tâm lý thỏa hiệp rồi.
Anh kéo tay cô, thấp giọng nói: “Đồng Hiểu, ngày hôm qua là anh không đúng, anh không nên tùy tiện muốn đưa em về nhà trước khi chưa mang đến cho em cảm giác an toàn. Đồng Hiểu, điều này cũng chứng minh anh nghiêm túc với em. Đừng giận anh nữa được không?”
“Thẩm Thần Bằng, anh có thể đừng làm phiền em không? Bây giờ em rất phiền!”