Tình Đắng

Chương 739 : Người phụ nữ trước đ y của anh ta, hiểu lầm lớn rồi (1)

Ngày đăng: 07:18 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thần Bằng cười, “Cậu cũng không nhìn xem đó là người phụ nữ của ai.”

“Đúng rồi, lần sau có việc không được tìm cô ấy nữa.”

Người phụ trách nghi ngờ hỏi, “Tại sao?” “Tôi không muốn cô ấy quá mệt mỏi, lần này là tình huống đặc biệt.”

“Được, tôi biết nên làm thế nào rồi.” Giải quyết chuyện trong nhà xong, Đồng Hiểu nhẹ cả người. Cô đi chợ mua rất nhiều đồ ăn, hai ngày nay vì dịch mà lơ là Thẩm Thần Bằng, hôm qua người này bắt đầu than phiền, “Nếu như em còn ngược đãi anh như vậy, anh phải ăn ở bên ngoài.” Nghĩ đến đây, Đồng Hiểu không nhịn được cong khóe miệng lên. Mua đồ ăn xong, cô2nhàn nhã nấu cơm trong phòng bếp một mình. Lúc Thẩm Thần Bằng về thì thấy trên bàn ăn có mấy món ăn ngon. Những đồ này nhìn còn rất đắt nữa.

Anh đột nhiên rất thương Đồng Hiểu, cũng không biết trong ví cô có bao nhiêu tiền, có lẽ dùng hết để mua đồ ăn cho anh rồi. “Anh về rồi à? Em nấu xong bữa tối rồi, anh đi thay quần áo rồi ra ăn cơm đi.”

Thẩm Thần Bằng đi thẳng đến bên cạnh Đồng Hiểu, ôm chặt cô vào lòng. Đồng Hiểu cau mày, “Thẩm Thần Bằng, làm gì thế? Thay quần áo ăn cơm.”

“Anh không muốn ăn cơm, anh chỉ muốn ôm em như vậy.”

Đồng Hiểu khẽ cười, “Thẩm Thần Bằng, đừng7làm nũng nữa, sao anh lại y như trẻ con thế hả? Anh không đói nhưng em đói rồi.”

Thẩm Thần Bằng nâng mặt cô lên hôn mạnh một cái, rồi về phòng thay quần áo ở nhà. Mỗi món ăn đều được nấu ra từ tình yêu của cô, anh muốn ăn hết biết bao. Nhưng Đồng Hiểu lại cười anh, “Thẩm Thần Bằng, buổi tối đừng ăn quá nhiều, dễ bị chướng bụng.” “Không sao, lát nữa em cùng anh vận động nhiều một chút là được rồi.” Đồng Hiểu xấu hổ đỏ mặt, “Lúc ăn cơm, sao anh có thể nói lời như vậy?” Anh cười nói: “Trong nhà chỉ có hai chúng ta, có gì mà không thể nói?” “Không thèm quan tâm9đến anh nữa, anh đừng ăn nữa, em đi rửa bát đây.” Đồng Hiểu thu dọn bát đũa. Cô rửa bát ở phòng bếp, người này chạy đến phòng bếp ôm chặt lấy cô từ phía sau, vùi đầu vào hõm vai cô không ngừng hôn. Đồng Hiểu phiền muộn, trách mắng, “Thẩm Thần Bằng, đừng phá nữa, em đang rửa bát.” “Hai ngày em không ở bên anh rồi, tối nay phải bù đắp cho anh.” Đồng Hiểu nhanh chóng rửa xong bát đũa. Sau đó Thẩm Thần Bằng bề ngang cố lên, đi về phòng ngủ. Thẩm Thần Bằng, anh đừng như vậy, sáng mai em còn phải đi làm.”

“Nếu mệt quá thì anh xin nghỉ cho em.” Thẩm Thần Bằng!”

Lúc tất cả yên5tĩnh lại, Đồng Hiểu dựa vào lòng anh, lần đầu tiên mở rộng cánh cửa lòng, “Mấy ngày nay em nhận việc dịch, kiếm được mười nghìn tệ. Hôm nay em gửi hết cho mẹ em rồi. Ba em bị bệnh nằm viện, ở nhà không có tiền.”

Thẩm Thần Bằng ôm chặt cô.

“Từ nhỏ mẹ đã đối xử với em không tốt, ở trong mắt bà ấy chỉ có chị và em trai em. Ban đầu em tưởng bác cả bác dấu là ba mẹ ruột của em, sau đó bọn họ bị tai nạn xe qua đời, lúc đó em mới biết bọn họ chỉ là họ hàng của em. Trở về cái nhà đó, người nhà đều không thích em. Lúc thi đại học3em là thủ khoa của trường cấp ba, nhưng vì tiết kiệm học phí, mẹ bắt em học trường sư phạm để được miễn phí, còn được một khoản tiền thưởng lớn. Sau này em cũng có cơ hội được cử ra nước ngoài học, nhưng mẹ em hy vọng em đi làm sớm kiếm tiền nuôi gia đình.” Thẩm Thần Bằng càng ôm cô chặt hơn, hôn nhẹ lên tóc cô.

“Mặc dù bọn họ đối xử với em không tốt, nhưng suy cho cùng cũng có ơn dưỡng dục, rất nhiều lần em không muốn quan tâm cái nhà đó nữa, nhưng không thể làm được. Chung Hân Văn luôn mắng em ngốc, nhưng em thật sự không làm được.”

“Ngoan, sau này có anh thương em.” Đồng Hiểu nghe thấy anh thề, rồi ngủ say sưa trong vòng tay ấm áp của anh. Cô nói cho anh biết những chuyện này không phải là muốn có được sự đồng tình của anh, mà là muốn để anh biết được con người thật và bối cảnh gia đình thật của mình. Tình cảm của Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng càng ngày càng ổn định, bây giờ niềm vui lớn nhất mỗi tối của cô chính là đi chợ mua đồ ăn về nhà nấu bữa tối cho anh.

Bây giờ cô ở nhà của Thẩm Thần Bằng, cách trường học rất gần. Lúc rảnh Thẩm Thần Bằng luôn đích thân đón cô tan làm, lúc anh bận Đồng Hiểu về cũng tiện, chỉ cần hai trạm tàu điện ngầm là đến nơi. Mua đồ ăn nhiều lần, các bác gái ở chợ đều biết cô, luôn không tiếc lời khen, “Cô gái này thật tốt, ngày nào cũng mua đồ nấu cơm, bây giờ đi đâu tìm được cô gái tốt như vậy chứ?”

Lần nào Thẩm Thần Bằng cũng lưu manh đùa bọn họ, “Bây giờ người thương vợ như cháu cũng không nhiều đâu.” Đồng Hiểu luôn mắng anh không biết xấu hổ, anh lại càng liệt kê hết ưu điểm của mình ra, hình như còn rất có lý. Hôm nay Thẩm Thần Bằng đi công tác, trước khi đi, anh dặn dò Đồng Hiểu nhất định phải ở lại chung cư. Nghĩ đến việc ở lại chung cư của anh một mình sẽ rất nhàm chán, Đồng Hiểu dứt khoát ở trường học tăng ca. “Đồng Hiểu, cô vẫn chưa về à? Tối nay không cần vội về nấu cơm cho anh Thẩm hả?” Lúc sắp đi Hà Thu Đình tùy ý hỏi một câu. Đồng Hiểu lắc đầu, “Anh ấy đi công tác rồi, có mình tôi nên về muộn một chút.” Hà Thu Đình bĩu môi, “Đồng Hiểu, tôi cảm thấy bây giờ cô cứ vây quanh anh ta, ngày nào đó mất đi anh ta, có lẽ cô cũng không sống nổi nữa.”

Đồng Hiểu khẽ cười, thấp giọng nói, “Đâu có khoa trương như vậy.” “Tôi đi trước đây, bạn tôi giới thiệu cho tôi một người đàn ông, tối nay đi xem mặt.” Đồng Hiểu nói chân thành, “Chúc cô may mắn.” Hà Thu Đình thở dài, “Đâu có ai may mắn như cô chứ, yêu được thái tử gia, nếu như tôi có một nửa may mắn của cô là tôi đã hài lòng rồi.”

Đồng Hiểu mím môi, không nói gì. Thấy mình càng ngày càng thích Thẩm Thần Bằng, cô cũng càng cảm thấy sợ. Cho dù anh đối với mình tốt thế nào, sâu trong lòng cô vẫn có cảm giác rất bất an. Ngay từ đầu cô đã không dám ôm hy vọng quá lớn với đoạn tình cảm này, từ trước đến nay cũng không dám nghĩ đến có một ngày có thể kết hôn với anh. Chỉ là cô muốn thuận theo trái tim mình, không hỏi kết quả, chỉ cần quá trình.