Tình Đắng
Chương 741 : Người phụ nữ trước đ y của anh ta, hiểu lầm lớn rồi (3)
Ngày đăng: 07:18 30/04/20
Đồng Hiểu khẽ nói, “Tôi vốn muốn tặng quà sinh nhật cho bạn, nhưng đắt quá.”
An Noãn rất kinh ngạc, “Bình thường anh tôi không phải là người hẹp hòi, anh ấy không đưa tiền cho cô tiêu à?” Mặt Đồng Hiểu hơi đỏ lên, cô thấp giọng nói: “Tôi không tiêu tiền của anh ấy.” An Noãn cảm thấy thời2buổi này cô gái giống như Đồng Hiểu càng ngày càng ít. Có nhiều cô gái trăm phương ngàn kế bám lấy Thẩm Thần Bằng, không phải là bởi vì quyền thế của anh, không phải là bởi vì tiền bạc của anh sao? An Noãn nắm lấy tay Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, tôi có thể hiểu được tâm trạng của7cô, cổ nhất định không muốn có bất cứ liên quan gì với anh ấy về mặt tiền bạc. Nhưng cô là phụ nữ, bọn họ là đàn ông, đồng thời với việc bảo vệ lòng tự trọng của mình, cô cũng phải có suy nghĩ thỏa đáng về lòng tự trọng của đàn ông. Đàn ông cảm thấy mình kiếm9tiền chính là vì cho người phụ nữ của mình tiêu, nếu như cô không thể khiến anh ấy có cảm giác thành tựu như vậy, sẽ đả kích tính tích cực của anh ấy. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Đồng Hiểu gật đầu, “Nhưng tôi và anh ấy vẫn chưa đến mức như vậy.” An Noãn mắng, “Sao cô có thể5nói như vậy, anh tôi nghe thấy sẽ cáu ngay, anh ấy đã muốn đưa cô về nhà rồi, cô nhất định không thể nói như vậy ở trước mặt anh ấy.” An Noãn nhìn mà nhức mắt, nghiêm túc nói: “Đồng Hiểu, không giấu gì cô, trước khi quen cô, anh tôi rất vớ vẩn, không nghiêm túc qua lại3với bạn gái. Nhưng sau khi quen cô, tôi cảm thấy anh ấy thay đổi hẳn, thật đó. Tôi có thể nhìn ra anh ấy rất nghiêm túc với cô, tôi cũng hy vọng cô có thể nghiêm túc suy nghĩ cho tình cảm của hai người. Hôm nay, mỗi câu tôi nói với cô đều xuất phát từ tận đáy lòng, không phải là tôi cổ nói thay cho anh ấy. Anh tôi là một người đàn ông rất tốt, một đoạn tình cảm, một khi đã để ý thì sẽ toàn tâm toàn ý vì đối phương. Thật đó, xin cô nhất định phải tin tưởng anh ấy.”
Đồng Hiểu cười, khẽ nói, “Tôi tin anh ấy.”
Hai người ngồi một lúc, tiếng chuông điện thoại của An Noãn vang lên. Cô nghe điện thoại, không nhịn được nói với đầu kia, “Biết rồi biết rồi, anh phiền chết đi, uống cà phê cũng không được yên, lần sau em ra ngoài anh quy định thời gian luôn đi, đến lúc đó hãy đến đón em.”
“Biết rồi biết rồi, em ra ngay đây.” Cúp điện thoại, An Noãn áy náy nói: “Đồng Hiểu, không thể ngồi với cô nữa, chồng tôi đến đón tôi rồi.” Đồng Hiểu cười, “Không sao.” “Hay là thế này đi, tôi bảo tài xế nhà tôi đến, cô mua đồ xong bảo tài xế đưa cô về nhà, một cô gái sống ở bên ngoài tôi rất không yên tâm.” Đồng Hiểu cười nói, “Tôi không sao, tôi luôn một mình.”
“Vậy cô nhất định phải chú ý an toàn.”
An Noãn lại dặn dò mấy câu, chồng cô đã đến quán cà phê rồi. “Mạc Trọng Huy, không phải em bảo anh đợi ở bên ngoài à, có phải anh không tin em, tưởng là em đang uống cà phê với đàn ông không?”
“Suốt ngày uống rượu, cuộc sống của chị vui sướng thật đấy.” Chung Hân Văn tức giận châm biếm một câu rồi đi vào phòng bếp rót hai cốc nước, đưa cho Chung Hân Nhiên một cốc. “Uống nước đi, chị nhìn chị bây giờ xem có còn ra hồn người nữa không? Cả ngày uống rượu với đám bạn xấu, không nghĩ xem mình đã ba mươi tuổi rồi còn ra ngoài lăn lộn với bọn họ, chị còn gả ra ngoài được à?”
Chung Hân Nhiên bể cốc nước, hừ giọng, “Mày là cái thá gì, mày chỉ là con gái riêng của tình nhân ba tao sinh ra thôi, mày còn quản tao à?”
“Chung Hân Nhiên, chị luôn dùng cái này châm chọc đả kích tôi, thú vị lắm à? Cho dù chị có châm biếm tôi thế nào, tôi cũng giống chị, là con gái của Chung Dật Chính, trên người chảy dòng máu của nhà họ Chung.”
“Không, tao là thiên kim của nhà họ Chung, mày chỉ là con riêng của nhà họ Chung.”
Chung Hân Văn lười lý luận với một người phụ nữ say rượu.
Bị cô ta mắng nhiều, Chung Hân Văn đã quen rồi.
Chung Hân Văn đang định quay người lên tầng thì Chung Hân Nhiên gọi cô ta lại. “Qua mấy ngày nữa có phải là sinh nhật mày không?” Chung Hân Văn ngây ra trong chốc lát rồi lại đi đến trước mặt Chung Hân Nhiên, cười nói, “Hóa ra chị vẫn nhớ sinh nhật tôi à?”