Tình Đắng

Chương 75 : Suýt nữa sảy thai (2)

Ngày đăng: 07:09 30/04/20


Thường Bách ở bên cạnh hùa theo, “Tử Phi nói đúng lắm, bây giờ quan trọng nhất là dưỡng sức thật tốt, chuyện đám cưới của con không gấp, hơn nữa hai đứa nó quen nhau chưa lâu, cần phải hiểu nhau nhiều hơn nữa.”



Nghê Huệ nổi giận, la mắng Thường Bách, “Ông đang nói gì thế? Cái gì gọi là không gấp, lần này tôi bị sỏi mật thôi, không có gì nghiêm trọng cả, nếu như tôi bị ung thư thì có phải là sẽ không được thấy cháu tôi ra đời không?”



“Mẹ, mẹ2nói bậy gì thế?”



“Khoan nói cái này đi, Thiến Nhu và Tử Phi ở bên nhau lâu như vậy rồi, chúng ta cũng phải cho Thiến Nhu một danh phận chứ. Thanh niên bây giờ không giống với chúng ta trước kia, lỡ như ngày nào đó Thiến Nhu mang thai, chúng ta làm sao ăn nói với Giang lão đây?”



Lời nói của Nghị Huệ khiến Giang Thiến Nhu đỏ mặt, nũng nịu nói, “Di à, dì đừng nói bậy mà.”



“Được được được, không nói nữa, nói tóm lại cuối tháng sau cho dù không đám8cưới, cũng phải đính hôn trước.”



An Noãn thấy mọi người đang thương lượng chuyện cưới xin, cảm giác mình như người thừa, cho nên đứng dậy nói, “Di Nghê, cháu còn phải về nhà trong cửa hàng, không ở lại lâu được, bữa khác rảnh cháu lại đến thăm dì sau nhé!



“Ừ, cháu về trước đi, dù gì cũng làm công cho người ta, bị ràng buộc về thời, sau này không có thời gian thì không cần đến thăm dì, dù không trách cháu đầu”



An Noãn nói tạm biệt với mọi người rồi xoay người6rời khỏi phòng bệnh. Khi đi đến cửa phòng, cô lại nghe thấy âm thanh trầm thấp, “Chờ chút, để anh đưa em về”



An Noãn định từ chối, nhưng chủ Thường cũng nói, “Đúng rồi, để Tử Phi đưa cháu về đi, lái xe cũng tiện”



Ngay cả Nghê Huệ cũng lên tiếng, “Vậy thì để Tử Phi đưa đi, đưa xong về sớm”



An Noãn và Thường Tử Phi cùng nhau rời khỏi bệnh viện, cổ do dự một hồi, nói, “Anh không cần phải tiễn em về đâu, ở bên ngoài có nhiều xe taxi lắm”



Thường3Tử Phi dừng lại, châm biếm nói, “Nếu bây giờ em gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, bảo hắn ta đến đón em thì anh sẽ lập tức đi ngay”



An Noãn cắn môi, giải thích, “Em và Mạc Trọng Huy không như anh nghĩ đầu”




An Noãn hết cách, lại chán nản ngồi lên xe.



Từng giây từng phút đều như đang giày vò cô vậy, may là sắp đến cửa hàng rồi.



Đến nơi, cô cảm ơn một tiếng rồi xuống xe luôn.



**



*



Lần này Lạc Hân Khả lại đến cửa hàng cô, dẫn theo đám bạn đến mua quần áo khiến cho An Noãn rất bất ngờ. Bạn của cô ta cũng rất nể mặt, mỗi người lấy mấy bộ, tính ra mua như vậy bằng doanh thu của cả tháng luôn.



Nhưng mà càng làm như vậy, An Noãn lại càng thấy không thoải mái.



Lạc Hân Khả như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói, “Có An, lần trước tôi đưa phong bì cho cô, làm vậy là xúc phạm tới cô. Nhưng có thật sự đã giúp tôi rất nhiều, tôi không biết làm sao báo đáp cổ cả, cho cô tiền cổ nhất định sẽ không lấy, cho nên tôi chỉ có thể bảo bạn bè đến ủng hộ cô thôi.”



“Cô Lạc, thật ra tôi cũng không giúp gì được cho cô, cô không cần làm nhiều việc như vậy đâu”



Lạc Hân Khả lắc đầu, “Cô giúp tôi nhiều lắm đấy, may mà có cổ, ngài Mạc mới buông tha cho Lạc gia, nếu không tôi thật sự không biết ăn nói sao với ông nội nữa”



Bạn của Lạc Hân Khả mua quần áo xong thì rời khỏi đó, còn Lạc Hân Khả vẫn ngồi thêm một lúc.



“Cô An, thật ra tôi rất thích tính cách của cô, dịu dàng điềm tĩnh, không thích tranh chấp với người khác, lại lương thiện, bên cạnh tôi không có người bạn như cô. Trong giới kinh doanh chúng tôi, người nào người nấy đều như đeo mặt nạ, phải cẩn thận từng bước một, nếu không thì sẽ đắc tội với người khác. Có những người, mới một phút trước còn là bạn, một phút sau lại trở thành kẻ thù. Tôi chịu đủ cuộc sống đầy xảo trá mưu kể như vậy rồi, nhưng số trời đã định, tôi muốn trốn cũng không được. Vốn nghĩ là kết hôn rồi, tìm được người chồng có năng lực, anh ta có thể giúp tôi chống chọi. Nhưng không ngờ tôi lại bị mù, lấy phải người chồng vô dụng như thế. Đã không giúp được tối trong sự nghiệp thì chớ lại còn lại tôi thêm nữa.”



An Noãn hỏi thăm, “Lần trước nghe cô nói cố với chồng cô không hợp nhau, có phải thật không?”