Tình Đắng

Chương 750 : Ở lại đi, tôi còn chưa chơi chán (1)

Ngày đăng: 07:18 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ở trước mặt anh tôi chưa từng giả tạo.” Thẩm Thần Bằng thả tay, bộ dạng thoải mái, trào phúng nói: “Đầu tiên là ở trước cửa nhà tối giả bộ yếu đuối đáng thương, sau đó lại bảo bạn cô đến nói với tôi mấy câu kỳ quái, bây giờ lại cố tình xuất hiện trước mặt tôi

Đồng Hiểu, kế hoạch tiếp theo của cô là gì? Đừng nói là sẽ giả bộ mang thai, sau đó dựa vào đứa bé chứ?”

Người Đồng Hiểu run lên

“Ồ, bị tôi đoán trúng rồi sao?”

Đồng Hiểu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Thẩm Thần Bằng, tối ở bên cạnh anh cho đến bây giờ đều không phải vì tiền của anh

Tôi biết bây giờ anh rất ghét tôi, hôm nay thực sự trùng hợp

Có điều, anh yên tâm, rất nhanh sẽ không có trùng hợp như vậy nữa.”

Thẩm2Thần Bằng nhíu mày, “Cổ có ý gì?” “Chờ đến sang tuần đi làm, tôi sẽ nộp đơn xin thôi việc, tôi đã quyết định rời khỏi thành phố này, về quê

Đến lúc đó chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa, cũng sẽ không khiến anh cảm thấy phiền phức.”

Thẩm Thần Bằng giật mình, nhất thời hơi ngây người, Anh hỏi: “Tại sao muốn về quê?”.

“Vì tôi mệt rồi, sống ở thành phố này hơn sáu năm, mới đầu tôi cho rằng mình có thể thích nghi với nhịp sống sôi động của nó, nhưng tôi đã lầm, phấn đấu sáu năm, kết quả vẫn phải ở nhà để xe.” Nói đến đây Đồng Hiểu cười tự giễu hai tiếng, “Tôi biết tôi nói như thế, anh nhất định lại có cảm giác tôi là kẻ hám làm giàu, chỉ nghĩ đến tiền

Thật ra, tôi chỉ7muốn ở thành phố này có nơi sống yên ổn, vì nơi này có những ký ức đẹp nhất của tôi, cũng vì tôi muốn rời khỏi gia đình

Có điều bây giờ tôi phát hiện ra, cho dù tôi đi đến đâu cũng không thoát khỏi gia đình mình, vậy thì trở về thổi

Ba mẹ tôi cũng đã lớn tuổi rồi, đi lâu như vậy, tôi cũng nên quay về chăm sóc họ.”

Nói ra hết những lời này, đột nhiên Đồng Hiểu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều

“Thẩm Thần Bằng, tôi rời đi không phải vì anh, mà vì thành phố này quá lớn, tôi mệt mỏi rồi

Còn một lý do nữa, tôi nhớ nhà rồi.”

Đồng Hiểu nói xong lập tức rời đi.

Nhìn bóng lưng cô, Thẩm Thần Bằng đột nhiên cảm thấy tim mình như thiếu đi thứ gì đó, cả người đều trống rỗng.

Đồng9Hiểu quay lại chỗ ngồi, Chung Hán Văn lo lắng hỏi: “Sao đến giờ cậu mới quay lại, có phải lại nên không?” “Tớ không sao, nôn một chút thôi

Tớ đã đọc chút kiến thức, ba tháng đầu tùy người sẽ có phản ứng khác nhau, có lẽ tớ bị nghén tương đối nặng, có điều qua ba tháng sẽ không sao, tớ chịu được.”

Chung Hân Văn rất lo cho cô.

“Hân Văn, chúng ta về đi, tớ cảm thấy hơi mệt.”

“Được, tớ đưa cậu về.” Trên đường về Đồng Hiểu không nói gì

Chung Hân Văn biết, gặp Thẩm Thần Bằng ở quán ăn đã ảnh hưởng đến cảm xúc của cô

“Đồng Hiểu, cậu cảm thấy nếu nói cho Thẩm Thần Bằng biết cậu có thai, anh ta có muốn đứa bé này không?” Đồng Hiểu lắc đầu, nói chắc chắn, “Anh ta sẽ không cần, tớ cũng5sẽ không nói cho anh ta biết.” Quay về nhà, Chung Hân Văn muốn cô đi nghỉ, nhưng cô vẫn muốn dịch

Chung Hân Văn nổi giận với cô, “Đồng Hiểu, cậu đúng là không hiểu chuyện, sức khỏe vốn đã không tốt, còn cố đến thế làm gì?”

“Tớ muốn sau khi con ra đời tớ sẽ có cuộc sống tốt hơn, sắp tới tớ sẽ không còn việc làm, nhất định phải tích góp chút tiền trước khi sinh bé ra.”

Chung Hân Văn bĩu môi, nói: “Con cậu không phải còn có mẹ nuôi sao? Cậu còn lo sau này nó không có sữa bột để uổng chắc.” Đồng Hiểu mỉm cười, cầm tay Chung Hân Văn nói: “Hân Văn, cảm ơn cậu, cậu đã giúp tớ rất nhiều.” “Đồng Hiểu đừng có nịnh tớ, về sau không có tiền phải đến tìm tớ

Ba tớ mặc dù3không thương tớ, nhưng cũng không keo kiệt với tớ.” “Hân Văn, đừng nói như vậy, nếu ba cậu không thương cậu sẽ không đưa cậu về nhà họ Chung.” “Được rồi, đừng nói nữa, nhắc đến ông ấy, tớ lại thấy khó chịu

Đồng Hiểu, cậu về nhà tớ cũng không yên tâm, tớ sợ người nhà cậu sẽ ức hiếp cậu.” Đồng Hiểu khẽ nói: “Không sao, chỉ cần tớ kiếm được nhiều tiền, mẹ tớ sẽ không ức hiếp tới.” “Sao lại chua xót thế: Đồng Hiểu, cậu xứng đáng có cuộc sống tốt hơn

Tớ tin cậu nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt, đối xử chân thành với cậu.”

Đồng Hiểu in đơn xin thôi việc ở trường, Hà Thu Đình nhìn thấy rất ngạc nhiên, không nhịn được hỏi, “Đồng Hiểu, cô muốn thôi việc?”

Cô khẽ gật đầu.

Hà Thu Đình cười lạnh, “Dính vào kẻ có tiền có thể như vậy, công việc cũng không cần, nhưng mà, không phải cô và anh Thẩm chia tay rồi sao?” Đồng Hiểu nhẹ nhàng nói, “Tôi quyết định rời khỏi Bắc Kinh, về quê.”

Lần này Hà Thu Đình ngập ngừng, nói nhỏ: “Đồng Hiểu, cô nghiêm túc sao? Không phải vì yêu đương không thành khiến cô muốn rời khỏi nơi đau lòng này chứ? Đồng Hiểu, thật sự không cần phải làm như vậy đâu

Khi cô và anh Thẩm ở cùng với nhau hầu như không ai coi trọng chuyện đó

Dạng công tử đào hoa giống như anh ta có bao nhiêu chân tình, Đồng Hiểu, cô đừng nghiêm túc như vậy.”

“Tôi nghỉ việc không phải vì anh ấy.”

“Vậy thì vì cái gì? Cô từ bỏ hết tất cả những gì ở đây sao? Công việc tốt thế này cô cũng bỏ sao? Đồng Hiểu, đừng hành động theo cảm tính

Có bao nhiêu người muốn sống ở thủ đô, cô bây giờ đã có công việc ở đây, tuyệt đối không được từ bỏ.”

Đồng Hiểu hít sâu một hơi, nhẹ nhõm nói: “Tôi phát hiện ra, tôi sống ở thành phố lâu như vậy vẫn không thích ứng được với cuộc sống vội vã ở đây

Người khác đều cho rằng công việc này vẻ vang tốt đẹp thế, nhưng tôi lại thấy mệt mỏi

Tiền lương tuy cao, nhưng tôi vẫn phải ở trong nhà để xe, tháng nào cũng lo lắng sinh hoạt phí

Thời gian gần đây, tôi không muốn tiếp tục nữa

Về nhà, ít ra còn có người nhà của tôi, chí ít có thể ở nhà.” Vẻ mặt Hà Thu Đình có chút đau lòng

Ở thành phố lớn thế này, sao cô ta không hiểu cảm giác đó chứ, cổ ta luôn luôn có cảm giác không có nhà để về

Thế nhưng cô ta không muốn từ bỏ, không muốn vứt bỏ sự cố gắng nhiều năm như vậy.

“Đồng Hiểu, có lẽ kiên trì thêm một chút nữa, cô có thể tìm được tình yêu thực sự ở thành phố này

Bây giờ từ bỏ thì quá đáng tiếc, sau này phải sống ở thành phố nhỏ, cô cam tâm sao?” Đồng Hiểu gật đầu, “Thật ra đến giờ tôi vẫn không thích sống ở thành phố lớn, chỉ là thành phố này rất có ý nghĩa với tôi

Bây giờ tôi mệt rồi, tôi muốn rời đi.” Hà Thu Đình đột nhiên cảm thấy thương cảm, dù sao hai người đã làm cùng hai năm, mặc dù cô ta luôn rất ghét Đồng Hiểu, nhưng khi cô muốn đi, cô ta vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.