Tình Đắng

Chương 784 : Giây phút đó mới biết đã mất đi thứ gì (5)

Ngày đăng: 07:19 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tại sao anh lại ở đây?” Cô nghi ngờ hỏi.

Chương Lâm Vận cười nói: “Đồng Hiểu, bây giờ em biết chúng ta có duyên phận thế nào rồi chứ? Thành phố Bắc Kinh rộng lớn như vậy, thế mà đi bộ cũng có thể gặp nhau

Xem ra đây là ám thị ông trời ra cho chúng ta rồi.”

Đồng Hiểu chặn họng anh ta, “Là Hân Văn nói cho anh biết đúng không?” Anh ta gật đầu thừa nhận

“Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi, bây giờ chúng ta đi có lẽ vẫn kịp, xe của anh ở phía trước.” Chương Lâm Vân nói rồi kéo tay Đồng Hiểu

Lần này, Đồng Hiểu không hề kháng cự.

Có lẽ lúc ở một mình quá lâu nhìn những người bên cạnh mình2ai cũng tìm được hạnh phúc, cô cũng đột nhiên ảo tưởng muốn có một vòng tay ấm áp

Nhiệt độ lòng bàn tay Chương Lâm Vân lại vừa thích hợp

Một chiếc Bentley phóng nhanh như gió qua hai người, Chương Lâm Vân bị dọa ôm lấy Đồng Hiểu, ôm cô đến ven đường

Bọn họ đều biết đó chính là xe của Thẩm Thần Bằng, hai người vẫn tiếp tục nắm tay, không ai nhắc đến chuyện đó

Từ lúc Đồng Hiểu đi ra khỏi câu lạc bộ, một mình về nhà, Thẩm Thần Bằng đã bắt đầu lái xe dõi theo cô từ phía xa

Rất nhiều lần anh muốn lái đến trước mặt cô, mời cô lên xe, nhưng anh biết, nếu làm như vậy thì chỉ càng làm7cho bản thân mình thêm không chịu nổi.

Mãi đến lúc Chương Lâm Vân xuất hiện, mãi đến lúc hai người bọn họ đột nhiên nắm tay, anh mới biết mình đã mất đi cái gì, đã làm sai cái gì

Chương Lâm Vân dưa Đồng Hiểu đi xem buổi hòa nhạc, xem hòa nhạc xong hai người lại đi ăn đêm

Trên đường về nhà, Đồng Hiểu hỏi anh ta, “Chung Hân Văn đang yêu rồi, anh có biết không?” Chương Lâm Vân gật đầu, “Anh biết, ngay từ đầu cô ấy đã nói với anh rồi, thấy cô ấy hạnh phúc như hiện tại, anh có thể yên tâm rồi.”

“Cậu ấy vẫn luôn yêu anh sâu đậm, anh có biết điều đó không?”

Chương Lâm Vân mím môi, vẻ mặt9sầm lại.

“Đồng Hiểu, chuyện tình yêu rất khó nói

Anh biết Hân Văn vẫn luôn yêu anh, nhưng anh không có cách nào đáp lại tình cảm của cô ấy được

Bởi vì ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã trao hết tình cảm cho em rồi.” Đồng Hiểu quay đầu về phía cửa sổ, không nói gì

Cuối cùng xe dừng lại trước khu chung cư của Đồng Hiểu, Chương Lâm Vân và Đồng Hiểu cùng nhau xuống xe.

“Để anh đưa em lên, đã muộn như vậy rồi anh không yên tâm để em đi một mình.” Đồng Hiểu nói đùa, “Chẳng lẽ còn có cả tên háo sắc trong thang máy à?” Chương Lâm Vân không nói gì, lại nắm tay cô.

Anh ta rất hy vọng thang5máy có thể đi chậm một chút, để anh ta và cô có thể bên nhau lâu hơn một chút

Mỗi lần ở bên cô, anh ta đều tiếc nuối thời gian trôi đi quá nhanh.

Một tiếng “đing” vang lên, cuối cùng thang máy cũng đã lên đến nơi

“Đã muộn như vậy rồi, tôi không mời anh vào nhà ngồi nữa.” Đồng Hiểu đang định bước vào, Chương Lâm Vân đột nhiên gọi cô lại, “Đồng Hiểu, đợi đã.” Đồng Hiểu quay lại, nghi ngờ hỏi, “Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Đồng Hiểu, anh vẫn luôn cảm thấy tình cảm là chuyện không có cách nào tạm bợ, cho nên anh biết Hân Văn yêu anh sâu đậm như vậy, nhưng anh cũng không thể chấp nhận được tình3cảm của cô ấy

Cho dù anh yêu em rất sâu đậm, nhưng anh cũng không dám ép buộc em

Anh muốn cho em thời gian, anh tin tình cảm là thứ có thể dần dần bồi đắp được

Nhưng lần này, anh muốn xin em tạm bợ một lần

Đồng Hiểu, làm bạn gái anh được không?”

Đồng Hiểu ngây người ra, không thể ngờ đột nhiên Chương Lâm Vân lại như vậy.

“Đồng Hiểu, đây không phải là suy nghĩ nhất thời, anh đã nghĩ kĩ từ rất lâu rồi, nhưng anh sợ chỉ cần anh mở miệng nói ra chuyện này, sau này đến cơ hội hẹn em đi ăn cũng không còn nữa

Nhưng anh vẫn muốn thử một lần, lấy hết dũng khí, hãy cho anh một cơ hội được không? Anh thực sự rất yêu em.”

Từng giây từng phút chờ đợi trôi qua, anh ta tưởng là không có khả năng rồi

Nhưng Đồng Hiểu đột nhiên cười nói, “Tối mai chúng ta cùng đi ăn đi.” Anh ta nhất thời không dám tin

“Đồng Hiểu..

em..

em nói lại thêm một lần nữa đi?” “Lời hay không nói hai lần, ngủ ngon.” Anh ta lấy hết dũng khí để tỏ tình, cô cũng lấy hết dũng khí để đồng ý

Thật ra tối hôm nay để anh ta nắm tay, giây phút đó, cô đã đồng ý rồi

Cô chỉ là một người con gái bình thường, cần một người đàn ông để bảo vệ, chăm sóc

Cần một gia đình, cần một bến đỗ ấm áp

Có lẽ Chương Lâm Vân là đúng người xuất hiện đúng thời điểm, cô muốn thử một lần.

Cô luôn rất ngưỡng mộ một kiểu tình cảm, đó chính là cầm lấy tay nhau đi đến hết cuộc đời.

Một cuộc đời bình thường, tương thân tương ái, bạc đầu giai lão, đây chính là tình yêu, hôn nhân và cuộc sống mà cô hướng tới.

Sáng sớm hôm sau, Đồng Hiểu mới xuống nhà đã nhìn thấy xe của Chương Lâm Vân đỗ ở bên ngoài

Nhìn thấy Đồng Hiểu, Chương Lâm Vân xuống xe, ôm một bó hoa tươi, cười vui vẻ

“Đồng Hiểu, chào buổi sáng.” Đồng Hiểu nhận lấy hoa, nói, “Chương Lâm Vân, anh có cần như vậy không? Mới sáng sớm đã đến đây rồi.” Chương Lâm Vân cười ngốc nghếch nói: “Không giấu gì em, thật ra anh vui đến nỗi cả đêm không ngủ nổi, rạng sáng chạy khắp thành phố Bắc Kinh cũng không mua được hoa, mãi đến lúc trời sáng rõ mới mua được.” Giây phút đó, trong lòng Đồng Hiểu rất cảm động, không vì gì cả, chỉ vì tấm lòng của anh ta

Cảm giác được người yêu thương trong lòng bàn tay thật tốt

“Đồng Hiểu, em đừng khóc, bây giờ anh là bạn trai em, anh chỉ làm những điều mà người đàn ông đều làm cho bạn gái của mình thôi.” Đồng Hiểu dụi mắt, giả vờ nói: “Ai khóc chứ, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.” Chương Lâm Vân đưa Đồng Hiểu đến trường, Đồng Hiểu yếu ớt hỏi, “Em có thể không cầm hoa xuống được không?”

“Tại sao? Em không thích à?”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Đồng nghiệp của em đều khá lắm chuyện, em sợ trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.”

“Chỉ là một bó hoa thôi mà, Đồng Hiểu, em nhất định phải nhận lấy

Sau này người khác hỏi, phải quang minh chính đại nói cho họ biết rằng, đây là của bạn trai em tặng em.” Đồng Hiểu mím môi, “Anh cứ đắc ý đi.”

Cô ôm hoa xuống xe, rốt cuộc vẫn cảm thấy không thoải mái

Lúc này cũng đang là giờ cao điểm đi làm, các đồng nghiệp gần như đều đến trường vào giờ này

Chung Hân Văn lái xe đi qua cô, ẩn còi, gọi cô, “Chào buổi sáng Đồng Hiểu, mới sớm đã nhận được hoa, thật là hạnh phúc.” Đồng Hiểu không biết phải đối mặt với Chung Hân Văn thể nào, mặt cô đỏ bừng lên

“Tớ phải bắt Chương Lâm Vân mời tớ ăn cơm.”

“Hân Văn, tớ...”

Chung Hân Văn cười nói: “Đồng Hiểu, không cần nói gì cả, chúng ta đều phải hạnh phúc.” Chung Hân Văn lái xe rời đi, cuối cùng nước mắt vẫn mơ hồ rơi xuống.

Đồng Hiểu mang hoa đến phòng làm việc, Hà Thu Đình nhìn thấy thì không giấu nổi sự hâm mộ: “Đồng Hiểu, sao cô lại có người theo đuổi rồi? Tại sao vận đào hoa của cô lại tốt vậy chứ? Ngày ngày tôi và cô cũng đều ở cạnh nhau, sao tôi không lấy được chút nào thế không biết?”